Cứu Vớt Ác Độc Nữ Phối

Chương 99: Tây huyễn văn (5)

Chapter 99: Tây huyễn văn (5)

“Không sao cả, ma pháp của nữ tu sĩ rất lợi hại, miệng vết thương của ngươi lập tức là có thể phục hồi như cũ.” Đoạn Ngưng còn tưởng rằng Lê Thanh là vì miệng vết thương rất đau, liền ôn ngôn nhuyễn ngữ an ủi nàng.

Nữ tu sĩ cũng đứng dậy, dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn đến Lê Thanh: “Vết thương của hài tử này cũng thật trọng a, mau đưa nàng phóng tới trên giường đi .”

“Ngô ngô ngô! !” Lê Thanh trong cơn hoảng sợ cực độ lập tức nuốt xuống máu tươi trong miệng, lúc này mới suy yếu nói: “Không được a…… Lão sư, ta, ta đối quang minh ma pháp có mẫn cảm……”

“Như vậy sao ?” Đoạn Ngưng nhăn mi: “Cái này phải lo liệu sao đây, nơi này cũng không có tễ thuốc luyện kim nào a…… Bằng không ngươi tạm chấp nhận một chút thử xem.”

Lê Thanh đem hết toàn lực nói: “Không…… Sẽ chết……” Nhưng lại là kiểu chết bị nữ tu sĩ gϊếŧ-liền-tay [ 1] ! Thánh nữ của Hắc Ám Thần Điện chết ở phòng y tế gì gì đó không khỏi rất mất mặt a! !

*[ 1] gϊếŧ-liền-tay. Nguyên tác : miểu sát (秒杀). Xem lại chú thích chương 68.

Đứng ở phía sau hai người, Thù Lị Á rốt cục hạ quyết tâm, đứng ra mà nói: “Mau đưa nàng phóng tới trên giường đi.”

Đoạn Ngưng không chút do dự đem Lê Thanh phóng tới trên giường: “Công chúa điện hạ, mạng người trên hết [ 2], ngài muốn làm cái gì liền làm nhanh đi.”

*[ 2] mạng người trên hết. Nguyên tác : nhân mệnh quan thiên (人命关天)

Thù Lị Á từ trong « không gian giới chỉ » của mình lấy ra một bình nhỏ trong suốt, chất lỏng bên trong tản ra đạm đạm lục quang.

“Này…… Là nước thánh của Sinh Mệnh Nữ Thần sao ?” Đoạn Ngưng kinh ngạc nhìn đến cái chai trong tay đối phương, thân là con gái của « thương hội lão bản đứng đầu đại lục », Đoạn Ngưng tự nhiên là không phải chưa thấy qua mấy loại trân quý như vậy: “Đây chính là loại trân bảo hiếm có, hữu giới vô thị [3]…… Truyền thuyết nói chỉ cần uống nước thánh vào, liền ngay cả người chết đều có thể sống lại…… Ngươi thật sự muốn đem vật trân quý như vậy dùng ở đây sao ?”

*[3] Nguyên tác : hữu giới vô thị đích hi thế trân bảo (有价无市的稀世珍宝). Xem lại chú thích chương 54.

Lê Thanh: “…… Khụ khụ khụ! !” Đang nói gì vậy a ? ! Nàng còn nằm đây mà ! ! Lại nói đến thì, chất lỏng kia nhìn qua cũng chỉ là một lọ phẩm màu phát sáng [4] mà thôi…… Vì sao lại như vậy trực tiếp liền nhận ra được là nước thánh a ∑(っ °Д °;)っ

*[4] phẩm màu phát sáng. Nguyên tác : huỳnh quang nhan liêu (荧光颜料)

“Không có biện pháp.” Thù Lị Á cắn chặt răng: “Chỉ cần tốn chút tiền, nước thánh gì gì đó tổng có thể sẽ tìm đến, nhưng ta như thế nào lại có thể tại đây thấy chết mà không cứu được?” Đương nhiên tối mấu chốt chính là độ hảo cảm của nàng đối Lê Thanh khá cao, bằng không ai lại muốn chõ mõm vào [5] nhiều như vậy……

*[ 5] chõ mõm vào. Nguyên tác : quản nhàn sự (管闲事)

Lê Thanh cảm động nhìn đến Thù Lị Á, suy yếu nói: “Công chúa điện hạ…… Thật sự là thật cám ơn ngài.”

“Có thể sẽ đau một chút, ngươi nhẫn nhịn thì tốt rồi.” Thù Lị Á vừa mở ra cái chai vừa hướng bên giường đi tới, dưới chân cũng không cẩn thận giẫm phải sàng đan kéo dài tới sàn, cả ba người kinh hô một tiếng liền ngã xuống sàn, mà bình nước thánh « vô giá hữu giới vô thị » kia cũng vỡ ra, nước thánh màu xanh biếc trong khoảnh khắc liền chảy tràn ra trên mặt đất.

Lê Thanh: “…… Khụ khụ khụ! !” Nhất thời tâm tình kích động, Lê Thanh thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, lại nói đến thì, ác ý của thế giới này có phải hay không rất rõ ràng ! ! Chẳng lẽ là muốn nàng làm ra chuyện tu sỉ liếʍ chất lỏng trên mặt đất như vậy sao ∑(っ °Д °;)っ

Thù Lị Á trải qua đả kích này nhất thời khóc lớn lên, trực tiếp chạy ra khỏi y tế thất: “Ta lại đi tìm phụ vương hỏi tễ thuốc khác ! Ngươi chờ ta, ngàn vạn lần đừng chết !”

Lê Thanh nhìn đến thân ảnh công chúa điện hạ đi xa, chỉ cảm thấy tầm mắt của mình đã bắt đầu mơ hồ, mà đau đớn trên người cũng không cảm nhận được…… Xem ra nàng lúc này thật là phải 'ăn hành' rồi sao QAQ

Đoạn Ngưng diện vô biểu tình mà đem Lê Thanh bế lên, đi đến bên trong phòng, đối nữ tu sĩ cùng Vương Thành đang ở bên ngoài, dặn mà nói: “Ta có biện pháp cứu nàng, bất quá hai người các ngươi đừng tiến vào xem.”

“Hảo.” Nữ tu sĩ vẻ mặt một bộ lo lắng : “Thật sự là một hài tử đáng thương…… Liền trông cậy vào ngươi thôi.”

Vương Thành: “……” Vì cái gì cảm giác chính mình đứng ở chỗ này thật sự thực không có tồn tại cảm a, hắn đi theo đến đây rốt cuộc là để làm gì a? !

******

Đoạn Ngưng cắn chặt răng, từ trên bàn bên cạnh cầm lấy một thanh tiểu đao, trực tiếp cắt ở trên cổ tay chính mình, lưỡi dao sắc bén lướt qua, một đạo huyết tuyến nháy mắt liền hiện ra trên cổ tay.

Đem huyết từ miệng vết thương chảy ra hàm đến trong miệng, Đoạn Ngưng cúi xuống *, đem máu tươi trong miệng uy cho Lê Thanh vẫn đang hôn hôn trầm trầm.

Lê Thanh Trong cơn mơ màng chỉ cảm thấy có vật thể ấm áp nào đó đang chạm vào cánh môi của mình, còn có loại chất lỏng cực nóng chảy vào trong miệng……

Nuốt xuống ngụm máu tươi, thần trí của Lê Thanh nhất thời trở nên rõ ràng, nàng nhìn đến gần khuôn mặt Đoạn Ngưng trong gang tấc, trong khoảnh khắc liền mở to hai mắt.

Đoạn Ngưng ngẩng đầu lên, xoa xoa khóe môi của chính mình : “Thế nào, khá hơn sao ?”

Lê Thanh sờ sờ hai chỗ vết thương trên người chính mình, chấn kinh phát hiện miệng vết thương so với trước hoàn toàn tiêu thất, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đến Đoạn Ngưng: “Đây là có chuyện gì…… ?”

Đoạn Ngưng ngồi ở trên ghế bên cạnh, cực kỳ tự nhiên mà vắt chân bắt chéo: “Ta trước đây cùng phụ thân đã từng đi qua Tinh Linh Chi Sâm [6], cơ duyên xảo hợp mà được Sinh Mệnh Nữ Thần ban phúc, cho nên, máu của ta cũng có lực lượng chữa thương…… Bất quá, ngoài ta và phụ thân, chuyện này ngươi vẫn là người thứ nhất biết đến, phải giữ bí mật cho ta a.”

*[6] Tinh Linh Chi Sâm (精灵之森). Khu rừng thiêng của tộc Tinh Linh.

“Này là đương nhiên !” Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, nàng vừa rồi còn tưởng rằng chính mình thật sự phải 'ăn hành': “Bất quá vì cái gì lão sư ngươi phải nói cho ta biết chuyện này đây? Nếu ta đem chuyện này nói ra thì làm sao bây giờ?”

“Ngươi dám nói ra ngoài?” Đoạn Ngưng ánh mắt lạnh xuống: “Đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”

Lê Thanh vội nói: “Chính là, chính là nói nói mà thôi a…… Lão sư nếu nói cho ta biết, nhất định là bởi vì tin tưởng ta, cảm thấy rằng ta sẽ bảo trụ được bí mật, đúng không?”

“Không, là ngươi lớn lên rất xuẩn. Nhìn ngươi đức hạnh như vậy, ta lượng ngươi cũng không dám nói ra ngoài.” Đoạn Ngưng nói.

Lê Thanh: “…… ! !” QAQ rất thương tâm !

Bất quá lại nói đến thì, vì cái gì đối phương không trực tiếp lấy máu cấp nàng, còn không nên mờ ám [7] mà dùng tư thế miệng đối miệng để uy a →_→

*[7] mờ ám. Nguyên tác : biệt nữu (别扭)

【 Đó là bởi vì kịch tình vừa rồi quá căng thẳng, ta cũng không có nhắc nhở, kỳ thật hành vi « anh hùng cứu mỹ nhân, dũng bị trạc động » [8] vừa rồi của ngươi đã tăng thêm không ít độ hảo cảm…… 】

*[8] dũng bị trạc động (勇被戳洞). Lao ra cho người ta đâm chém.

“Uy!” Lê Thanh nghe vậy lập tức mở ra liệt biểu độ hảo cảm, hảo cảm của Thù Lị Á công chúa đã thêm tới 89, mà độ hảo cảm của Đoạn Ngưng cũng đã 68.

Kỳ thật Lê Thanh hoài nghi Đoạn Ngưng không phải bị hành vi anh dũng kia của nàng sở cảm động, mà là bởi vì cảm giác « trạc người thực sung sướиɠ » mới tăng thêm độ hảo cảm đi……

“Ngươi đã không có việc gì, ta đây trước hết đi ra ngoài tìm nữ tu sĩ giúp ta trị liệu miệng vết thương trên tay thì được rồi.”Đoạn Ngưng đứng dậy.

“Khoan đã nào!” Lê Thanh lập tức từ trên giường nhảy xuống dưới, thiếu chút nữa lại khiến miệng vết thương trên bụng và lưng vỡ ra [9], nàng chịu đựng đau đớn nói: “Để cho ta tới giúp lão sư ngươi sát dược, xem như báo đáp đi!”

*[9] vỡ ra. Nguyên tác : băng liệt (崩裂)

Nàng cũng không có quên nam chủ trong nguyên tác là như thế nào mà cưa được lão sư……

“Nga?” Đoạn Ngưng nhíu mày: “Ngươi dùng gì để sát dược?”

Phía trước cũng đã nói, hệ thống chữa bệnh của thế giới này chỉ có luyện kim thuật và ma pháp, nhưng kỳ thật thảo dược cũng có thể chữa bệnh, trong bản « huyền huyễn văn » nam chủ cũng là dựa vào thảo dược mới kiếm được một món tiền lớn [10], dược mà hắn chế ra còn được « các sư phụ luyện kim thuật » xem là một nghiên cứu vượt qua thời đại của luyện kim thuật, khiến nam chủ hảo hảo nở mày nở mặt [11] một trận.

*[10] kiếm được món tiền lớn. Nguyên tác : trám đáo liễu đệ nhất dũng kim (赚到了第一桶金)

*[11] nở mày nở mặt. Nguyên tác : phong quang (风光)

Vì thế, lúc trước hái thảo dược, Lê Thanh cũng đã chuẩn bị được chút dược nê : “Này là luyện kim dược nê mà ta trước đó đã dùng một số tiền lớn mua về! Nhất định có thể chữa trị hảo miệng vết thương trên tay ngươi !”

“Lần đầu tiên nhìn đến mấy mấy thứ này a.” Đoạn Ngưng ngồi xuống *, vươn cái tay bị thương: “Vậy ngươi giúp ta phu lên thử xem.”

“Hảo !” Lê Thanh tâm tình ẩn ẩn mang theo vài phần kích động, nàng từ trong « không gian giới chỉ » lấy ra dược nê đã hồ thành một đoàn, trang ở trong chén gỗ, thật cẩn thận phu ở trên tay của đối phương, sau đó lại chậm rãi đồ ra. [12]

*[12] đồ ra. Nguyên tác : đồ khai lai (涂开来). Quét ra.

Sau đó…… Tay của Lê Thanh bị dính chặt.

Lê Thanh chấn kinh nhìn đến dược nê kia nháy mắt đã đông đặc lại : “Khoan đã nào…… Tay, tay của ta không động đậy được nữa……” Vì cái gì, hiệu quả của dược nê này chính là như vậy a ∑(っ °Д °;)っ cũng không phải keo 502 đó chứ ? !

“Hệ thống, dược này đều là ngươi kêu ta hái, xem chuyện tốt ngươi làm đi!” Lê Thanh cứng ngắc thân mình, trong đầu đang cùng hệ thống làm ra kịch liệt đối thoại.

【 Ta có thể thề với trời, phương thuốc mà ta đưa cho ngươi là bình thường ! ! Căn cứ thiết định của văn này, có thể là bởi vì máu của đối phương có lực lượng đặc thù, cho nên, sau khi cùng dược nê phối trộn liền sinh ra tác dụng đặc biệt. Chỉ cần nửa giờ liền có thể giải trừ trạng thái dị thường này. 】

“Này thiết định rốt cuộc là cái quỷ gì a! ! Còn nửa giờ nữa ! Cho dù chỉ là mười phút ta cũng bị xem như kẻ biếи ŧɦái a! !” Lê Thanh cảm giác chính mình đột nhiên trở nên thập phần tang thương: “Ta như này phải làm sao cùng Đoạn Ngưng giải thích……”

【 Ăn ngay nói thật đi. 】

“Tuy rằng cảm giác rất không tin cậy chính là cũng chỉ có thể như thế……”

Vì thế Lê Thanh liền trắng bệch mặt, giải thích mà nói: “Này, này…… Kỳ thật hình như là dược nê của ta cùng máu của ngươi hòa trộn đã sinh ra một ít biến hóa…… Cho nên, tay của ta…… Bị niêm trụ.”

Đoạn Ngưng: “…… Sau đó thì sao.”

Lê Thanh thiếu chút nữa quỳ xuống để nhận sai: “Đều là lỗi của ta! Hiện tại ta cũng không có biện pháp, tay của ta và tay ngươi vẻ như cũng phải dính cùng một chỗ nửa giờ…… Kỳ thật cũng rất nhanh, đúng không!”

Đoạn Ngưng dùng tay kia thì khơi mào cằm của Lê Thanh : “Kỳ thật ngươi là cố ý làm như vậy đi?”

Lê Thanh: “Ta, ta mới không phải cái loại biếи ŧɦái này đâu!”

Đoạn Ngưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương trắng bệch chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướиɠ, mỉm cười nói: “Kỳ thật kẻ gia hỏa ngươi còn rất hảo ngoạn.”

【 Nữ phối Đoạn Ngưng độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại là 78. 】

Lê Thanh: “……” Cho nên nói, rốt cuộc là trạc tới điểm nào mà thêm hảo cảm a! ! Thêm hảo cảm tại thời điểm vi diệu như vậy khiến nàng dị thường sợ hãi.

“Một khi đã như vậy, ta đây liền tạm thời cùng ngươi cùng một chỗ lưu lại nửa giờ thì được rồi, nhìn ngươi rốt cuộc muốn làm chút gì đây.” Bất quá, cho dù Lê Thanh có như thế nào giải thích, Đoạn Ngưng đều đã tự cố tự đích nghĩ thông suốt chuyện này.

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Lê Thanh thở dài: “Lão sư, chúng ta liền ở nơi này lưu lại nửa giờ thì được rồi.”

“Hình như không được a.” Đoạn Ngưng chọn mi mà nói: “Ta còn phải đi đến chỗ hẹn, hiện tại nếu không đi, liền đến muộn.”

“Eh Eh Eh ? !” Lê Thanh nhìn đến tay của hai người : “Chúng ta đây sẽ dùng cái dạng này xuất môn hay sao !” Này cũng quá vi diệu…… Không, nếu nói là cái gì vi diệu còn không bằng nói là tu sỉ play.

Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người thở hồng hộc, trong tay còn cầm một bình thủy tinh- Thù Lị Á công chúa- xuất hiện ở ngay trước cửa.

“Ta, ta lấy nước thánh đến rồi đây.” Thù Lị Á công chúa mang theo sáng lạn tươi cười mà ngẩng đầu lên, lại ở một giây tiếp theo khuôn mặt liền cứng đờ.