Chapter 98: Tây huyễn văn (4)
Gian khổ túm lấy đám dây trèo lên trên vách núi, sau đó, Lê Thanh dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy xuống núi, lúc này mới thành công báo danh ngay tại buổi chiều trước lúc võ thuật khóa bắt đầu.
Võ thuật khóa tổ chức ngay tại trung đình, võ thuật lão sư Đoạn Ngưng cũng là một trong số hậu cung của nam chủ .
Lúc Lê Thanh đuổi tới trung đình, khóa trình đã bắt đầu rồi, nàng liền trộm trà trộn vào bên trong đám người, giả trang chính mình không đến muộn.
“Các bạn học sinh.” Đoạn Ngưng tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng bởi vì nguyên nhân khuôn mặt búp bê, bộ dáng nhìn qua cùng các học sinh khác không sai biệt lắm, trên tay nàng cầm một thanh trọng kiếm, cùng tinh tế nhỏ xinh dáng người hình thành đối lập mãnh liệt. Nàng không chút để ý mà đem trọng kiếm tà đâm vào trong đất bên cạnh, cười tít mắt
mà nói: ” Khóa chúng ta cũng đã qua hơn nửa tháng, hôm nay sẽ kiểm nghiệm một chút thành quả học tập đi.”
Nhất thời các nam sinh ầm ĩ lên:
“Lão sư, là ngươi đến cùng chúng ta đánh hay sao?”
“Chính là chúng ta có nhiều người như vậy a.”
“Ngươi cút ngay, lão sư là của ta! !”
Này đó nam sinh cơ bản đều là nhóm FC [1] của Đoạn Ngưng, bọn họ tới nơi này căn bản chính là vô giúp vui, dù sao, sau khi ma pháp và luyện kim thuật trở nên thịnh hành, trừ bỏ những người thật sự không có thiên phú về ma pháp, cơ hồ không có người nào lại đi học võ thuật.
Đoạn Ngưng lắc lắc đầu: “Ta hôm nay sẽ không tham dự đến phương diện này.” Tiếp đó, nàng liền công bố quy tắc, muốn đám đệ tử này dựa theo mã học sinh [2] để song đấu, nàng sẽ dựa theo sự phát huy ngay tại hiện trường của đám đệ tử để chấm điểm.
*[1] FC. Nguyên tác : phấn ti đoàn (粉丝团)
*[2] mã học sinh. Nguyên tác : học hào (学号)
Lê Thanh đứng ở cuối cùng của đội ngũ, đang ở lúc thập phần nghiêm túc mà suy xét xem lão sư khi nào thì mới có thể bị thương, đúng lúc này, bả vai của nàng đột nhiên bị người vỗ nhẹ một cái.
Lập tức ngẩng đầu nhìn nhìn, trước mắt là một người mặc giáo phục thể dục [3] của nam sinh- Thù Lị Á công chúa.
*[3] giáo phục thể dục. Nguyên tác : phương tiện hành động đích nam sinh giáo phục (方便行动的男生校服)
Thù Lị Á đang ôm một con mèo nhỏ màu trắng trong lòng, trên mặt mang theo đỏ ửng mất tự nhiên, đôi mắt lấp lánh mà nhìn đến Lê Thanh: “Lại gặp nhau rồi…… Lộ Quá Đích Hảo, Hảo Nhân [4], ngươi cũng đến học võ thuật khóa hay sao ?”
*[4] Lộ quá đích hảo nhân (路过的好人). Người tốt qua đường. Ở chương 96 Lê Thanh đã nói mình là 'Người tốt qua đường'.
Uy ! Lộ Quá Đích Hảo Nhân này chính là lấy cớ cho qua mà thôi, không phải tên nha ! ! Hơn nữa kết hợp với chuyện lá thư của Alice trước đó, tổng khiến cho Lê Thanh có loại dự cảm không may.
Lê Thanh vội nói: “Cái kia, phía trước đó chưa nói, kỳ thật tên thật của ta là Lê Vũ……”
Thù Lị Á khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, mới ý thức được chính mình vừa rồi giống như đã thất thố [5]: “Ai, ai kêu ngươi trước không nói ? ! Gọi sai tên mới không phải lỗi của ta! !”
*[5] thất thố. Nguyên tác : xuất liễu khứu (出了糗).
Này quả nhiên chính là ngạo kiều tiêu chuẩn a _(:з)∠)_
Nếu đối phương đều đã tới mức tạc mao, Lê Thanh cũng lập tức dời đi đề tài, giả trang vừa rồi sự tình gì cũng chưa có phát sinh qua: “Ta là bởi vì cảm giác võ thuật gì gì đó có thể rèn luyện thân thể, cho nên, đã tới học, A ha ha ha ha…… Kia công chúa điện hạ ngươi thì sao ? Ngươi như thế nào cũng đến nơi này?”
Võ thuật khóa loại này mấy thứ,này nọ không phải vẫn đều bị công chúa ghét bỏ hay sao ? Lê Thanh đều có thể não bổ ra Thù Lị Á vẻ mặt khinh bỉ, còn có thể nói ra cái gì ' loại này chỉ có mấy kẻ thô lỗ [6] mới có thể đi học gì gì đó. ' đại loại là như vậy.
*[6] mấy kẻ thô lỗ. Nguyên tác : dã man nhân (野蛮人)
Thù Lị Á nghe vậy, trong thần sắc có vài phần bất mãn, nàng cắn răng mà nói: “Đừng gọi ta là công chúa điện hạ, gọi ta là Thù Lị Á thì tốt rồi.”
Lê Thanh vội bổ cứu mà nói: “Hảo, kia Thù Lị Á…… Vì cái gì ngươi hội báo môn khóa trình này ? Ta nhớ rõ ngươi học chính là ma pháp a, khóa trình như võ thuật này không quá thích hợp với ngươi- nữ hài tử nhu nhược như vậy- đi.”
Hai đối tượng cần cưa đổ cùng xuất hiện ở cùng một cảnh quay, tổng cấp nàng một loại dự cảm chẳng lành: sẽ phát sinh « thảm án tam giác luyến » _(:з)∠)_
“Vì cái gì nhất định phải hỏi ta loại vấn đề này, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy ta sao?” Thù Lị Á nhăn mi, trong mắt tựa hồ có nước mắt đang lấp lánh: “Một bộ giống như ước gì ta nhanh đi đi, ngươi liền như vậy chán ghét ta sao? !”
Thù Lị Á mới sẽ không nói ra bản thân ngày hôm qua ở chỗ phụ cận giáo đạo xử đã thấy được Lê Thanh, sau đó đi hỏi thăm nàng sắp báo danh học khóa nào đến.
Đây là tố chất cơ bản của ngạo kiều !
“Không có !” Lê Thanh như thế nào lại có thể nói ra một lời thoại « tìm đường chết » được, nàng vắt hết óc nghĩ cách bổ cứu, cuối cùng mãn kiểm đỏ bừng mà nói: “Bởi vì, bởi vì, nếu công chúa ngươi bị thương ta sẽ thực thương tâm…… Cho nên, ta vừa rồi mới nói như vậy ! Quả nhiên là ta rất tự chủ trương, tha thứ cho ta đi!”
【 Thù Lị Á độ hảo cảm +20, độ hảo cảm hiện tại là 70. 】
Thù Lị Á ngạo kiều hừ một tiếng: “Vừa rồi lại bảo ta công chúa…… Bất quá quên đi
, tùy tiện ngươi thôi.”
Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra: “……” Cảm giác giống như dựa vào thông minh tài trí, nàng lại hỗn qua một mối nguy hiểm.
Liền ở lúc hai người ở trong này nói một chút chuyện cùng khóa trình không chút nào tương quan, những đệ tử khác đều đã lên đài so tài không sai biệt lắm.
Chỉ còn lại có ba người- Thù Lị Á, Lê Thanh, còn có nam chủ Vương Thành- còn chưa kịp đi lên.
Đoạn Ngưng hơi thâm ý nhìn nhìn Lê Thanh cùng Thù Lị Á hai người liếc mắt một cái: ” Hai vị đồng học bên kia, nói chuyện yêu đương cũng đừng ở lúc thượng khóa được không ?”
Thù Lị Á đỏ mặt: “Ai, ai nói chúng ta là nói chuyện yêu đương ! ! Chính là…… Chính là tùy tiện tâm-sự-tình mà thôi……”
Lê Thanh quả thực là rối rắm, đã tới thời điểm mấu chốt này, nếu nàng không giải thích giống như sẽ khiến lão sư lưu lại ấn tượng không tốt, nếu giải thích, Thù Lị Á khẳng định sẽ sinh khí, quả thực là còn chưa kịp bắt đầu cũng đã có cảm giác « tam giác luyến » QAQ
Cũng may, nam chủ đúng lúc cứu vãn cho Lê Thanh, Vương Thành đi tới khoản đất trống trước mặt lão sư, dùng thần sắc thoáng ưu thương mà nhìn đến Đoạn Ngưng: “Lão sư, hình như không ai nguyện ý cùng ta giao thủ……”
Đúng rồi! Lúc ấy chính là không ai nguyện ý cùng vị nam chủ « có tiếng phế sài » đánh nhau, cho nên, lão sư liền tự mình ra tay cùng nam chủ đánh, kết quả nam chủ ngược lại còn bạo chủng mà đả thương đối phương, sau đó, Vương Thành liền chạy nhanh đưa Đoạn Ngưng đi y tế thất, cơ trí giúp lão sư bôi thuốc, còn thuận tiện kể lại một chút chuyện quá khứ khổ tình của mình gì gì đó……
Lê Thanh lập tức nhớ tới kịch tình, đương nhiên không có khả năng để cho nam chủ liền như vậy đắc thủ, vì thế liền giơ tay mà nói: “Khoan đã nào, để cho ta tới……”
“Ta đến cùng ngươi so tài !” Lời này của Lê Thanh còn chưa nói hoàn, một đôi ngọc thủ thon dài liền đã bưng kín miệng của nàng.
Thù Lị Á đầy mắt đều là phẫn hận chi tình, nàng đem bạch miêu trong tay nhét vào trong lòng Lê Thanh, cắn răng mà nói: “A Nạp Tư Tháp Tây Á liền nhờ ngươi chiếu cố, ta nhất định phải tự tay vì chuyện ngày hôm qua mà báo thù!”
Lê Thanh: “Hảo, hảo.” Lại nói đến thì, tên của một con miêu vì cái gì so với tên người lại còn dài và khốc huyễn hơn……
Vương Thành vốn thấy được Thù Lị Á khí diễm hiêu trương [7] như thế còn có chút sợ hãi, nhưng lại được « bàn tay vàng lão gia gia » cổ vũ, liền có chút tinh thần, cuối cùng hắn liền dùng ánh mắt khốc huyễn nhìn đến công chúa, thở dài nói: “Ngươi hà tất phải như vậy ? Ngươi lại đến cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, không bằng sớm một chút nhận thua đi.”
*[7] khí diễm hiêu trương (气焰嚣张). Kiêu ngạo bừng bừng.
“Như thế nào lại có thể nhận thua? !” Thù Lị Á cầm lấy Tây Dương kiếm trên giá vũ khí cạnh đó: “Ngày hôm qua, kia chính là trùng hợp thôi, hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi vì việc đã làm ngày hôm qua mà hối hận!”
Vương Thành cũng cầm lấy một thanh kiếm, ra vẻ một bộ bí hiểm : “Công chúa không cần lo lắng, ta sẽ thủ hạ lưu tình.”
“Cút!” Thù Lị Á tức giận quá mức, giơ kiếm liền hướng Vương Thành đâm tới.
Tuy rằng Thù Lị Á khinh thường võ thuật gì gì đó, bất quá nàng cũng là thân phận công chúa cao quý, trước đây mọi thứ cũng đều có học qua, cho nên, võ thuật tuy rằng không thể nói rõ tinh thâm nhưng cũng là khá lợi hại.
Mà Vương Thành cũng đang ở dưới sự chỉ đạo của « bàn tay vàng lão gia gia » cùng Thù Lị Á đánh nhau, tuy rằng vài lần đều thiếu chút nữa bị thương đến, nhưng đều có thể hiểm hiểm mà tránh được.
* hiểm chi hựu hiểm
Thù Lị Á ngay từ đầu còn cảm giác chính mình lập tức có thể xử lý người này, nhưng không biết vì cái gì, nàng tổng cảm giác thực lực của đối thủ tựa hồ càng ngày càng mạnh, nàng đối kháng cũng bắt đầu có chút khó khăn .
Ngay trong nháy mắt này, kiếm của Vương Thành lập tức đột phá phòng ngự của Thù Lị Á, một kiếm liền hướng bụng của nàng mà đâm tới.
Thù Lị Á cả người chấn động, nàng ngay trong khoảnh khắc mấu chốt như vậy cư nhiên không phản ứng lại, ngược lại là ngơ ngác ngưng thần nhìn đến thanh kiếm trước mắt.
Lê Thanh trước đó liền đứng ở một chỗ cạnh hai người, một mực lo lắng công chúa bị nam chủ đâm bị thương, nhìn thấy một màn này nàng nhất thời vọt qua chắn ngang ở trước mặt Thù Lị Á.
Cùng lúc đó, Đoạn Ngưng cũng chắn trước mặt Thù Lị Á, tùy tay lấy ra kiếm, chuẩn bị ngăn trở công kích của Vương Thành.
Chuyện này vốn là thực bình thường, bởi vì Đoạn Ngưng thân là lão sư, cho nên, lúc nào cũng khắc khắc chú ý an toàn của đệ tử, để phòng ngừa có người trong lúc tỷ thí bị thương……
Nhưng nàng thật không ngờ! ! Cư nhiên trong lúc đó sẽ có người nhào lên a! ! Kiếm đều không thể thu trở lại ! !
Vì thế…… Hai thanh kiếm đều đâm đến trên người Lê Thanh.
Phúc bối đều bị trạc vào, cảm nhận được « nỗi đau mà sinh mệnh này khó có thể thừa thụ » , tâm tình của Lê Thanh đã vô pháp dùng ngôn ngữ thuyết minh.
Đoạn Ngưng cùng Vương Thành hai người đều đứng ngốc ở tại chỗ, vài giây sau mới phản ứng lại, hai người nhất thời lập tức rút kiếm ra.
Lê Thanh: “—— Phốc phốc phốc…… Khụ khụ khụ khụ……”
Gục xuống ở trên người Đoạn Ngưng, Lê Thanh vừa ôm lấy thận vừa mê man [8] nói: ” Cừu hôm nay, ta nhất định, nhất định sẽ báo ! !”
*[8] mê man. Nguyên tác : hàm hồ bất thanh (含糊不清)
Vương Thành nhìn đến ánh mắt tràn ngập phẫn nộ của Lê Thanh, chính mình cũng cảm giác thực vô tội, rõ ràng không chỉ có mỗi mình hắn đâm kiếm mà: “Để cho ta đưa…… Vị này Lộ Quá Đích Hảo Nhân đến phòng y tế đi.”
Lê Thanh thiếu chút nữa vì tức giận lại thổ ra một ngụm huyết, cảm giác chính mình đã sắp 'ăn hành'.
Thù Lị Á bị dọa đến mức nước mắt châu tử liên xuyến [9] rơi xuống, nàng khẩn trương nhìn đến Lê Thanh: “Lão sư, chúng ta đi nhanh đi! !”
*[9] châu tử liên xuyến (珠子连串). Hạt ngọc trai kết lại thành xâu.
“Ân.” Đoạn Ngưng gật gật đầu.
Vì thế lão sư liền suất khí đem Lê Thanh cái ôm công chúa vào trong lòng, lập tức hướng y tế thất tiến đến, mà Vương Thành ngẩn ngơ, cũng vứt bỏ kiếm trong tay mình, đi theo ba người đến đó.
Thế giới này cùng sở hữu hai loại phương pháp chữa bệnh, một loại là ma pháp, trong đó, năng lực chữa bệnh của quang minh ma pháp so với hai cái khác -thủy thuộc tính ma pháp và mộc thuộc tính ma pháp- đều mạnh hơn. Mà một loại khác chính là luyện kim dược thủy, bất quá, giá cả loại này đắt đỏ một ít. Này y tế thất của quý tộc học viện liền hàng năm có nữ tu sĩ của Quang Minh Thần Điện, chuyên môn vì đệ tử đến trị liệu miệng vết thương.
Lê Thanh ở mất máu quá nhiều mà vựng vựng trầm trầm, trong lúc đó thấy được đối diện có vị Quang Minh Thần Điện nữ tu sĩ tựa như tản ra thánh nữ quang hoàn, suýt nữa lại hộc ra một búng máu.
Thiết định của nàng chính là thánh nữ của Hắc Ám Thần Điện a! ! Quang minh ma pháp đối nàng mà nói chính là loại công kích ma pháp cực mạnh…… Nếu thật sự tiếp tục như vậy, sang năm, hôm nay chính là ngày giỗ của nàng……
Lê Thanh muốn nói chuyện, miệng lại bị máu tươi lấp kín, nàng đành phải dùng sức kéo kéo y phục của lão sư bên cạnh, dùng ánh mắt « bi thương lại mang theo tuyệt vọng » mà nhìn chăm chú đến lão sư.