Cứu Vớt Ác Độc Nữ Phối

Chương 84: Trạch đấu cung đấu vũ hiệp đại tạp quái (5)

Chapter 84: Trạch đấu cung đấu vũ hiệp đại tạp quái (5)

Lê Thanh lập tức đem khuôn mặt tiến đến cự ly cách đối phương chỉ có một thước : “Chúng ta bỏ trốn đi! !”

Bản đồ Hoàng cung gì gì đó đã không muốn quản nữa rồi, chuyện tới bây giờ hưởng tuần trăng mật mới là tối trọng yếu! Lê Thanh bây giờ đã bị ái tình khiến cho đầu óc mê muội.

“Eh Eh Eh ? !” Lê Tuyết Vân trừng lớn mắt, chấn kinh nhìn nhìn xung quanh, cũng may phía trước đó đã đem tất cả mọi người đuổi đi: “Ngươi làm cái gì vậy? Nói ra mấy lời như vậy cũng không sợ người khác nghe thấy……”

“Ta nói chính là, bỏ trốn!” Lê Thanh bắt lấy tay Lê Tuyết Vân, đem nó phóng tới trên ngực mình: “Kỳ thật ta cho tới nay đều thực thích ngươi!”

Khuôn mặt Lê Tuyết Vân nhất thời trở nên đỏ bừng: “Cái gì?”

【 Độ hảo cảm của nữ phối +40, độ hảo cảm hiện tại là 100. ≧▽≦】

“Tái lặp lại một lần cũng không có vấn đề, kỳ thật ta thích chính là ngươi.” Lê Thanh nói xong đều cảm thấy rằng có chút ngượng ngùng.

“Nhưng, chính là ngươi đã có Giả Hạo Cảm kia.” Lê Tuyết Vân không được tự nhiên nhìn nhìn bên ngoài : “Không đúng, là tối trọng yếu là chúng ta đều là nữ nhân, như thế nào lại có thể có phương diện cảm tình gì chứ, đừng nói giỡn, hơn nữa ngươi cũng sắp phải tiến cung.”

Lê Thanh nói: “Không phải! Ta thích vẫn đều là ngươi, Giả Hạo Cảm gì gì đó chẳng qua là ta lấy cớ che giấu mà thôi……”

“Eh ?” Lê Tuyết Vân do dự mà cắn chặt răng: “Ta nghĩ nghĩ rằng…… Kia, được rồi.”

“Kia đi thôi!” Lê Thanh đầu óc nóng lên, trực tiếp ôm nữ phối liền ra cửa.

Vừa mở cửa ra, Lê Thanh liền nhìn đến Thừa tướng phu nhân đang đứng ngoài cửa .

Thừa tướng phu nhân mỉm cười nói: “Tiểu Bạch, ngươi mang theo tỷ tỷ ngươi chuẩn bị đi đâu a?”

Lê Thanh: “Ngạch, cái kia, chính là đi ra ngoài hóng chút gió……” [1]

* [1] đi ra ngoài hóng gió. Nguyên tác : xuất khứ lưu lưu phong (出去溜溜风)

Thừa tướng phu nhân nhíu mày mà nói: “Này không tốt lắm đâu, Tuyết Vân thân thể yếu đuối, nếu trúng gió mà cảm lạnh thì làm sao bây giờ, ngươi vẫn là đem nàng thả lại đi thôi.”

“Hảo, hảo a.” Lê Thanh hiện tại có loại cảm giác con dâu nhìn thấy mẹ chồng, nơm nớp lo sợ mà đem Lê Tuyết Vân thả lại trên giường.

Sau khi Lê Thanh buông tay, Lê Tuyết Vân mỉm cười lôi kéo tay của nàng, thấp giọng nói: “Vậy ngươi liền buổi tối tới tìm ta đi.”

“Ân!” Lê Thanh lập tức liền khôi phục tinh thần, vô cùng trịnh trọng mà gật gật đầu.

******

Nháy mắt đã đến buổi tối, Lê Thanh đã vơ vét xong mấy vật đáng giá gì đó trong phòng, thuận tiện cấp chính mình thay mê thải phục mà trước đó lúc rảnh rỗi đã tự chế, liền nhảy ra theo đường cửa sổ mà đi ra ngoài.

Bởi vì ở cùng một viện, Lê Thanh lập tức đã chạy tới chỗ ở của nữ phối, dùng phương pháp thô bạo mà đánh ngất mấy thủ vệ và nha hoàn, Lê Thanh bước tới trước giường.

Lê Tuyết Vân nghe được động tĩnh, mở mắt ra đến: “Tiểu Bạch, ta nghĩ rất nhiều, quả nhiên vẫn là nên thôi đi.”

“Vì cái gì?” Lê Thanh vội hỏi: “Là Thừa tướng phu nhân đối với ngươi nói gì đó sao ?”

“Đúng vậy.” Lê Tuyết Vân mà nói: “Mẫu thân hình như đã nhận ra cái gì, nàng cùng ta nói, trên người ta có bệnh di truyền của gia tộc chúng ta, một khi phát tác sẽ chết bất đắc kỳ tử, chỉ có ở lại bên trong phủ Thừa tướng mới có thể trị liệu.”

Lê Thanh: “…… Loại chuyện này ta chưa bao giờ biết a! !” Khi nào thì lòi ra thiết định này a? !

【 Bởi vì nhiệm vụ của người chơi là phải đi đến bản đồ hoàng cung, tuy rằng nói ngươi không đi cũng được, bất quá, lực lượng của thế giới sẽ ở các loại trình độ mà ảnh hưởng tới ngươi →_→, dù sao nếu ngươi hiện tại cùng nữ phối bỏ trốn, đại khái xuất môn liền chết bất đắc kỳ tử thôi. 】

“Như vậy a……” Lê Thanh cũng đã bình tĩnh lại, nghĩ đến đây, đích xác chuyện mình làm trước đó giống như có điểm quá.

“Này cho ngươi.” Lê Tuyết Vân từ phía dưới gối đầu lấy ra một bình nhỏ đến: “Bởi vì có chút lo lắng ngươi có thể hay không thật sự trúng cử, cho nên, ta đã làm ra cái này, chỉ cần dùng này tích ở trong huân hương, Hoàng Thượng sẽ bất lực.”

Lê Thanh: “……” Uy! ! Hảo độc! !

Hơn nữa tất cả mọi người đặc biệt thích đối huân hương xuống tay a.

“Bất quá hắn chỉ đối với ngươi bất lực, cho nên, chỉ cần như vậy vài lần, ngươi tái chọc giận Hoàng Thượng, còn có cơ hội bị đuổi trở về.” Lê Tuyết Vân nói.

Lê Thanh: “……” Kỳ thật nàng cảm giác cũng có có thể là cả nhà bị chém đầu a.

Tóm lại, loại tễ thuốc này nguyên lý không rõ nhưng rất lợi hại, Lê Thanh vẫn là nhận.

******

Đảo mắt đã đến ngày tuyển tú, Lê Thanh cùng Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư cùng nhau bị đưa vào trong cung.

Mọi người cùng nhau ở trong cung nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau chính là ngày biểu diễn tài nghệ.

Không sai, chính là biểu diễn tài nghệ, Lê Thanh không biết tuyển tú trong lịch sử rốt cuộc là thế nào, nhưng trong cuốn văn này, tuyển tú chính là giống như tài nghệ đại tái này nọ.

Nữ chủ trong nguyên tác vẫn là ở trong tài nghệ đại tái mà hiến xướng 《 dù chết cũng phải yêu 》 mới thu hút được cái nhìn của Hoàng Thượng, hơn nữa ở trong buổi tối yến hội khiêu vũ khiến Hoàng Thượng kinh diễm vạn phần cuối cùng mới trúng cử…… Lê Thanh đối sở thích của tác giả thập phần không hiểu nổi

.

Rất nhanh đã đến ngày biểu diễn tài nghệ, Lê Thanh cũng rất xa nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, hoàng hậu trong thiết định là nguyên phối của Hoàng Thượng, quá khứ từng là một thiên kim tiểu thư tính cách kiêu căng, tới bây giờ cũng vẫn là không có gì biến hóa, còn ngầm xử tử qua vài cung nữ đã hoài thai.

Hoàng Thượng tuy rằng không thích hoàng hậu, nhưng lại sợ hãi quyền thế phía sau nàng, cho nên, liền tạm thời nhẫn nại.

Bất quá tuy rằng nói là nói như vậy, hoàng hậu cũng thật là một mỹ nhân a, mặt khác hoàng hậu cùng Lê Tuyết Vân tuy rằng lớn lên giống nhau, nhưng ở trong mắt người khác, các nàng vẫn là có điểm khác nhau →_→

Vì muốn chiếm lấy yêu thích của Hoàng Thượng, mọi người vừa thi triển các loại tài nghệ, rất nhanh liền đến phiên một nữ hài tử diễn trước Lê Thanh.

Này thiếu nữ là con gái của một tướng quân- Đạm Thai Ngọc, nàng biểu diễn chính là kỹ năng cao cấp- vừa múa kiếm vừa vẽ tranh, nhưng chờ lúc Lê Thanh lên đài cùng nàng gặp thoáng qua, Đạm Thai Ngọc lại lập tức đem phẩm màu hất lên trên người Lê Thanh, còn diện vô biểu tình mà nói: “A, ta lỡ tay.”

Lê Thanh: “! !” Tốt xấu gì Hoàng Thượng cùng hoàng hậu vẫn còn đây, diễn xuất của ngươi cứng ngắc như vậy, thật sự có ổn không đây ! !

Lê Thanh một phen kéo lại tay của Đạm Thai Ngọc : “Ta nghe nói con gái của Đạm Thai gia có võ thuật thập phần xuất chúng, cho nên, có thể nhờ ngươi hiệp trợ ta đến biểu diễn không ?”

Đạm Thai Ngọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn nàng một cái: “Đến thì đến a.”

“Tốt lắm.” Lê Thanh nhịn xuống xúc động muốn cấp nàng một quyền, kêu Đạm Thai Ngọc đứng ở trước một cái cây, còn tìm thị nữ mượn một quả táo.

Sau đó Lê Thanh cầm lấy một chiếc đũa do thị nữ cung cấp : “Kế tiếp ta muốn biểu diễn chính là thiện xạ.”

Những tú nữ khác nhao nhao nghị luận:

“Đây là có chuyện gì a?”

“Nàng cầm trong tay chính là chiếc đũa đi……”

“Còn chưa kịp thấy qua có thể sử dụng chiếc đũa làm tiễn.”

“Muốn hấp dẫn lực chú ý của Hoàng Thượng cũng không cần dùng phương pháp như vậy đi.”

Hoàng Thượng- Hoàng Phủ Hiên lãnh đạm nhìn đến cảnh tượng trước mặt, một bộ không có gì hứng thú, một bên, hoàng hậu Đạm Thai Dao sắc mặt cũng không như thế nào hảo, không sai, kỳ thật Đạm Thai Ngọc kia chính là biểu muội của nàng.

Ác độc nữ phối như thế nào lại có thể nguyện ý cùng người khác cộng hưởng nam chủ, cho dù là biểu muội của mình cũng thế, cho nên, Đạm Thai Dao cảm giác trong lòng phi thường chán ghét, nhìn sao cũng không thuận mắt.

Đạm Thai Ngọc chọn mi nhìn đến Lê Thanh giơ lên chiếc đũa, nàng cũng không tin đối phương cầm một chiếc đũa thật đúng là có thể đâm trúng quả táo trên đầu nàng kia…… ! !

Cơ hồ là trong khoảnh khắc, một trận kình phong lướt qua, chiếc đũa liền đâm trúng quả táo trên đầu nàng kia.

Vội đem thân mình dời ra, Đạm Thai Ngọc nhìn lại, chiếc đũa chẳng những đâm trúng quả táo, thế nhưng còn đâm thật sâu vào bên trong thân cây, hoàn toàn đem quả táo trạc ở trên thân cây.

Đạm Thai Ngọc: “……” Đột nhiên cảm giác chính mình nhặt về được một mạng.

Hoàng Phủ Hiên chấn kinh nhìn đến một màn này, chỉ cảm thấy ở sâu trong nội tâm có cái gì bị lay động, không nghĩ tới trong thân thể nhỏ xinh thiếu nữ cư nhiên tiềm tàng một lực lượng khổng lồ như thế, khiến tầm mắt của người ta nhịn không được mà bị nàng hấp dẫn.

Thân là nam chủ, trong mắt Hoàng Phủ Hiên, Lê Thanh tự nhiên là giống như được PS qua một lần, lại còn có nhu quang hoàn mỹ như vậy.

Lê Thanh bị ánh mắt nam chủ nhìn đến có chút sợ hãi, vội vàng đem quả táo trên cây nhổ xuống, lui trở lại bên trong đám người.

Tuyển tú còn không có đơn giản như vậy liền kết thúc, tổng cộng còn phải tổ chức hai lần biểu diễn tài nghệ, mỗi lần đều đào thải một ít người, mãi cuối cùng, người còn lại mới có thể chính thức trở thành hậu cung của hoàng đế

.

Lê Thanh: “……” Tác giả có thể đã xem « giải trí văn » quá nhiều rồi.

Rất nhanh đã đến buổi tối yến hội, một vòng biểu diễn tài nghệ cuối cùng chính là cử hành ở nơi này, Hoàng Thượng cũng từ trong số họ tuyển ra nữ tử mà hắn yêu thích để lâm hạnh.

Lê Thanh đang ở trong đám người vây xem muội tử phía trước khiêu vũ, đột nhiên Đạm Thai Ngọc đi tới trước mặt của nàng, cầm trong tay nhất kiện y phục mới tinh: “Tiểu Bạch tỷ tỷ, chuyện buổi chiều hôm nay cũng không phải ta cố ý, này y phục đưa cho ngươi xem như lễ vật bồi tội đi.”

Này 'Tiểu Bạch tỷ tỷ' thật là kêu nàng, Lê Thanh cả người run lên.

“Cám ơn.” Lê Thanh lúc này mới phát hiện chính mình còn mặc kia kiện y phục đã bị phẩm màu vấy bẩn.

“Tiểu Bạch tỷ tỷ, ta thấy ngươi cũng không có y phục thích hợp dùng để lên đài, rõ ràng hiện tại phải đi đổi đi.” Đạm Thai Ngọc vừa nói, vừa cường ngạnh đem Lê Thanh đẩy vào trong phòng kế bên.

Đợi đến khi đã vào trong phòng, Lê Thanh nhịn không được mà nói: “Hệ thống, này y phục nhất định có vấn đề đi, trong cung đấu văn trừ bỏ lập tức sẽ thành 'vật hi sinh' cùng 'vật đã hi sinh', ngoài ra, như thế nào lại có một thiếu nữ hảo tâm như vậy.” Hơn nữa, thiếu nữ hảo tâm này buổi chiều nay vừa mới tìm tra nàng.

【 Không sai, tính chất của y phục này thập phần khinh bạc, chỉ cần động tác của ngươi mạnh một chút liền sẽ rách toạc, sau đó lộ-hàng gì gì đó. 】[2]

* [2] lộ-hàng. Nguyên tác: tẩu quang (走光).

Lê Thanh: “…… Hảo cẩu huyết.” Nàng chỉ biết, cẩu huyết văn như này không nghĩ ra được mưu kế có-sáng-tạo gì a. [3]

* [3] có-sáng-tạo. Nguyên tác : tân ý đích kế mưu (新意的计谋).

Bất quá nàng cũng đã nghĩ ra được một phương pháp.

******

Rất nhanh Lê Thanh đã mặc xong y phục, ở ngoài cửa, Đạm Thai Ngọc mỉm cười mà nói: “Quả nhiên này y phục thực thích hợp với tỷ tỷ ngươi a, ánh mắt của ta quả nhiên không sai.”

“Ha hả, đa tạ ngươi.” Lê Thanh một bộ « không hề có thành ý » mà nói lời cảm tạ.

Trong mắt Đạm Thai Ngọc hiện lên vài tia lãnh quang: “Không cần nói lời cảm tạ, rất nhanh sẽ đến phiên tỷ tỷ lên sân khấu, chúng ta mau đi đi.”

Đạm Thai Ngọc biểu diễn vẫn là kiếm vũ, bất quá lúc này chính là một loại khác, sau khi nàng xuống đài, tươi cười càng phát ra sáng lạn: “Tỷ tỷ, chúc ngươi hảo vận a.”

“Ân.” Lê Thanh vỗ vỗ bả vai Đạm Thai Ngọc, tự mình đi lên đài.

“Đêm nay, ta muốn biểu diễn chính là, thoát y phục.” Lê Thanh diện vô biểu tình mà nói.

Đám tú nữ đều chấn kinh mà nhìn đến Lê Thanh:

“Cái gì! Ta nghe được cái gì?”

“Mấy lời không biết liêm sỉ như thế cư nhiên lại có thể ở trong cung này nghe thấy……”

Hoàng Thượng cùng hoàng hậu cũng đả khởi tinh thần, muốn nhìn người trước mắt là không phải thật sự tìm đường chết mà muốn ở trong cung thoát y.

Lê Thanh trực tiếp cuồng dã kéo một đoạn tay áo trên cánh tay của mình.

Nhất thời, đám tú nữ đều bưng kín đôi mắt, thét to:

“A! ! Mắt sắp bị chọc mù a!”

“Ta vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ a!”

“A a a! !”

Lê Thanh: “……” Tất cả mọi người đều là muội tử nha, loại phản ứng « nhìn thấy lưu manh » này là cái gì a!

Sau đó, Lê Thanh bày ra một tư thế của đại lực thủy thủ, y phục trên cánh tay cũng theo đó mà rách toạc ra, tiếp đó Lê Thanh tái bày ra các loại động tác quỷ súc, y phục rốt cục toàn bộ biến thành toái bố. [4]

*[4] toái bố (碎布). Vải vụn, giẻ rách.

Đạm Thai Ngọc: “……”

Tú nữ thật cẩn thận mở mắt ra, chỉ nhìn đến phía dưới kiện y phục kia của Lê Thanh cư nhiên vẫn còn mặc thêm nhất kiện y phục, nhất thời mỗi người đều là vẻ mặt lãnh đạm trở lại.

Hoàng Phủ Hiên khen ngợi: “Thật là một biểu diễn có tân ý a.”

Đạm Thai Dao vừa nghe đến Hoàng Thượng tán dương nữ chủ, nhất thời nộ thượng tâm đầu: “Hừ, bất quá cũng chỉ là thủ đoạn khác người.” [5]

*[5] thủ đoạn khác người. Nguyên tác : bất nhập lưu đích thủ đoạn (不入流的手段)

Lê Thanh: “! !” Hảo quá phận, nữ phối đại nhân lời như vậy cũng nói ra được ! !

Lê Thanh ôm « trái tim tan vỡ » [6] mà yên lặng xuống đài.

*[6] trái tim tan vỡ. Nguyên tác : bão trứ thụ thương đích tâm (抱着受伤的心)

Kế tiếp, các thiếu nữ lên đài đều biểu diễn tiết mục, nhưng vô luận như thế nào cũng không so được với màn biểu diễn kì ba trước đó của Lê Thanh……

Rất nhanh, đến cuối cùng, có hơn hai mươi thiếu nữ được trụ lại, những thiếu nữ khác đều bị đuổi trở về nhà, Lê Thanh cùng Đạm Thai Ngọc, còn có Tam tiểu thư đều được giữ lại.

Đêm đó, Hoàng Thượng tự nhiên là chuẩn bị đến lâm hạnh nữ chủ.

Lê Thanh lưu lại ở trong phòng, bị một đám bọn thị nữ hầu hạ tắm rửa một phen, liền ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ Hoàng Thượng đến.

Lê Thanh cả người đều đứng ngồi không yên: “Hệ thống, cho dù là có dược do nữ phối đại nhân cấp, ta cũng không muốn bị Hoàng Thượng nhìn thấy trần trụi [7] a.”

*[7] nhìn thấy trần trụi. Nguyên tác : khán quang quang (看光光)

【 Không sao cả, có thể cho ngươi khai quải →_→, chỉ cần 998 điểm tích lũy, bản hệ thống là có thể cấp Hoàng Thượng chế tác ảo giác « ngươi đã cởi hết ». 】

“Phải không?” Lê Thanh vừa hướng trong huân hương tích dược, vừa suy xét mà nói: “Cho dù là như vậy cũng thực ghê tởm a, vẫn không biết có phương pháp gì có thể để cho chúng ta « tán gẫu trong sáng » [8] hay không……”

*[8] tán gẫu trong sáng. Nguyên tác : thuần liêu thiên (纯聊天)

Liêu thiên (聊天): chat chit trên các ứng dụng Messenger.

【 Yêu cầu của ngươi cũng quá đáng a! ! Không có loại phương pháp này ! ! 】

“Được rồi.” Lê Thanh lại yên lặng ngồi trở lại trên giường.

Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Hiên đẩy cửa mà vào.

Thuộc tính của Hoàng Phủ Hiên là « tà mị bá đạo cuồng quyến lãnh khốc đế vương », hắn dùng ánh mắt băng lãnh mà nhìn đến Lê Thanh, nhưng bên trong vừa băng lãnh vừa mang theo vài phần đạm đạm lo lắng, tóm lại đây là ánh mắt mà người bình thường tuyệt đối nhìn không ra tới là gì gì đó.

Thân thể Lê Thanh lập tức cứng ngắc : “Thánh Thượng, ngài, ngài đã tới a.”

“Không cần khẩn trương.” Hoàng Phủ Hiên vừa ngồi ở bên cạnh Lê Thanh, vừa lạnh lùng nói: “Ái phi mau tới hầu hạ trẫm thoát y.”

“Nga nga.” Lê Thanh nháy mắt liền bình tĩnh lại, “Hệ thống, nhanh lên cho hắn chế tạo ảo giác a!”

Lê Thanh mới vừa ở trong đầu nghĩ xong những lời này, liền nhìn đến vị nam chủ trước mắt đột nhiên sắc mặt mê man mà tự mình thoát khởi y phục, còn vừa thoát vừa tà mị nói: “Ái phi không cần khẩn trương, có vừa lòng ngươi nhìn đến không?”

Lê Thanh: “……” Hắn lại còn nói ra câu thoại kinh điển này ! ! Bất quá…… Này cũng là bình thường đi.

Rất nhanh Hoàng Phủ Hiên ngay cả y phục cũng chưa thoát xong, liền tự mình nằm tới trên giường, còn kích động vừa vuốt ve chính mình vừa nói: “Ái phi, làn da của ngươi thật sự là trơn bóng……”

“Đi tìm chết đi!” Lê Thanh một quyền liền đánh vào mũi nam chủ : “Im lặng một chút có được không?”

Nam chủ bị đánh tới thật giống như không có việc gì, tiếp tục nói chút lời thoại tu sỉ, khiến Lê Thanh nhịn không được mà hung hăng làm ra các loại ấu đả hắn.

Đến cuối cùng, sự tình đã phát triển trở thành, Lê Thanh đánh hắn một bạt tai, hắn liền đổi một câu thoại.

“Ái phi, ngươi thật sự là một ma nhân tiểu yêu tinh.”

“Ba ! !”

Lê Thanh tay đều phải đau, cố tình nam chủ vẫn còn nói chút lời thoại « không cách nào hình dung », nàng đành phải ngồi ở bên cạnh châm trà để uống nhằm áp chế lửa giận trong lòng, cố giả vờ như chính mình không nghe được những lời này thì tốt rồi.

Giày vò lẫn nhau [9] hơn nửa đêm, Hoàng Phủ Hiên cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi, Lê Thanh thấu qua nhìn nhìn nam chủ, nguyên bản khuôn mặt « anh tuấn tà mị cuồng tứ » đã vừa xanh vừa tím đến mức không thể gặp người.

*[9] Giày vò. Nguyên tác : Chiết đằng (折腾). Gây sức ép; lăn qua lăn lại; đi qua đi lại; làm đi làm lại; dằn vặt; dày vò; làm khổ; làm lại nhiều lần; giày vò.

Vô cùng sát nghĩa.

【 Người chơi đã miễn cưỡng hoàn thành đối nam chủ sơ cấp ngược thân →_→】

Vì thế Lê Thanh bình tĩnh đối Hoàng Thượng sử dụng mỹ dung thuật, cơ hồ là trong khoảnh khắc, khuôn mặt Hoàng Phủ Hiên liền khôi phục như lúc hoàn mỹ nhất, khí sắc đều khá hơn rất nhiều.

“…… May mắn có mỹ dung thuật a.” Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, bằng không nàng còn không biết phải làm sao đem khuôn mặt của nam chủ lộng trở về.

Đến lúc trời sắp sáng, Hoàng Phủ Hiên rốt cục cũng tỉnh.

Hoàng Phủ Hiên cảm thấy phi thường kỳ quái, bởi vì toàn thân hắn phi thường đau nhức, đặc biệt khuôn mặt, tổng cảm giác giống như bị người hung hăng đánh một phen, nhưng ký ức của tối hôm qua chính là hắn hảo hảo yêu thương tân sủng phi của mình, điều này làm cho nam chủ bách tư bất đắc kì giải. [10]

*[10] bách tư bất đắc kì giải (百思不得其解). Khó hiểu và hoang mang.

Đợi cho Hoàng Phủ Hiên soi gương một phen, phát hiện chính mình trong gương so với ngày thường có sức sống hơn rất nhiều, liền đem nghi hoặc đều phóng qua một bên, xuất môn mà vào triều.

Bởi vì Hoàng Phủ Hiên đối nữ chủ thập phần yêu thích, cho nên, rất nhanh liền giúp Lê Thanh thăng cấp thân phận.

Lại nói đến bên trong « ân phách văn cẩu huyết Mary Sue », cấp bậc trong cung là không có gì quý nhân uyển nghi linh tinh, nữ chủ bình thường đều là phân phân chung lên làm quý phi, những người khác nếu không tể cũng là tần, còn lại, người qua đường cơ bản cũng chưa có nổi một cái tên.

Cho nên, nam chủ trực tiếp đem Lê Thanh phong làm phi tử, trong cung cư nhiên cũng không ai cảm thấy rằng kỳ quái.

Lê Thanh một đêm không ngủ, tang thương mà cùng những người khác cùng đi bái kiến hoàng hậu.

Kỳ thật có thể nhìn thấy hoàng hậu, Lê Thanh vẫn là thật cao hứng.

Dọc theo đường đi, mấy muội tử khác đều dùng ánh mắt tiện mộ tật đố hận [11] mà nhìn đến Lê Thanh, chính bởi vì, Lê Thanh chỉ sau một đêm liền trở thành vị nữ nhân đứng thứ hai trong hậu cung này. Về phần thái hậu gì gì đó, trong văn này cũng không có →_→

*[11] tiện mộ tật đố hận (羡慕嫉妒恨)

Xuất phát từ Tiểu thuyết 《 động thập yêu, biệt động cảm tình 》Nữ nhà văn Triệu Triệu (赵赵) (2009)

“Tiện mộ tật đố hận” không chỉ có cường hóa từ “Ghen tị” (tật đố) để biểu đạt hiệu ứng, mà còn bao hàm cả nguồn gốc, kết cấu và trình tự hình thành của sự ghen tị này: Hâm mộ –> ghen tị –> hận.

Đạm Thai Dao tuy rằng đối mấy người mới này đều vẫn duy trì một loại thái độ « đi tìm chết đi », nhưng nàng vẫn là giả vờ một bộ hiền lành hào phóng, mãi sau khi tất cả mọi người giải tán, nàng mới chỉ đích danh mà giữ Lê Thanh lại.

Đạm Thai Dao diện vô biểu tình mà nói: “Lê Tiểu Bạch phải không, bây giờ ngươi cũng đã là phi tử, đừng tưởng rằng ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Thượng là có thể ở trong cung hoành hành bá đạo, hôm nay bổn cung sẽ giáo ngươi một ít quy củ.”

“Vâng, vâng ạ.” Lê Thanh khuôn mặt nhịn không được liền đỏ, trong đầu nàng lập tức bắt đầu não bổ các loại « điềm điềm mật mật điều – giáo play » gì gì đó.

Đạm Thai Dao nhìn thấy Lê Thanh thế nhưng không chút sợ hãi, ngược lại còn sắc mặt hồng nhuận, liền giận càng thêm giận.

“Ngươi trước đến hầu hạ bổn cung dùng điểm tâm đi.” Đạm Thai Dao đè nén xuống lửa giận, lạnh lùng nói: “Giúp ta trang hảo cháo.”

“Ân!” Lê Thanh lấy bát qua, trang đầy một chén cháo.

Lúc này Đạm Thai Dao hướng tâm phúc nha hoàn của mình ra dấu, nha hoàn ý vị thâm trường mỉm cười mà gật gật đầu, lúc Lê Thanh đi ngang qua bên cạnh, nàng nọ nhìn như lơ đễnh mà đong đưa thân mình, lại khiến bát cháo trong tay Lê Thanh kịch liệt lay động.

Lê Thanh: “! !” Mắt thấy cháo trong bát sắp vẩy hết ra ngoài, Lê Thanh dùng tốc độ khai quải ở trước lúc cháo rơi hết xuống đất liền toàn bộ hứng vào trong chén.

Đạm Thai Dao: “…… (⊙_⊙)”

Nha hoàn: “……” Người này không phải là người a ?!

Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi lạnh xoa xoa trên trán vừa rồi toát ra, tựa như cống nạp vật quý mà đem cháo bát đưa tới trước mặt Đạm Thai Dao: “Hoàng hậu nương nương, cháo đến rồi.”

“Hừ.” Đạm Thai Dao lạnh lùng mà nói: “Chẳng qua là trang được một chén cháo thôi, không cần đắc ý như vậy.”

“Vâng ạ.” Lê Thanh xám xám xịt xịt mà đem bát cháo phóng tới trước mặt Đạm Thai Dao.

Ngày hôm đó, Đạm Thai Dao suy nghĩ các loại biện pháp, đều không có bắt được nhược điểm của Lê Thanh, ngược lại đã không cẩn thận vào lúc đối phương thay chính mình đấm lưng rất thư thái mà ngủ thϊếp đi, cuối cùng, Đạm Thai Dao cả giận nói: “Bổn cung chính là nhìn ngươi không vừa mắt, đêm nay không được đi, ở tại chỗ này quỳ, cho dù ngươi là phi cũng không có gì nghiêm trọng !”

“Vâng.” Lê Thanh yên lặng mà quỳ gối trên nhuyễn điếm, này cũng coi như nữ phối đại nhân có lương tâm, còn cấp nàng một cái đệm.

Đêm đó Lê Thanh quỳ trên mặt đất, yên lặng suy xét, đây không phải là báo ứng vì trước đây nàng rất tra đi……

Bất quá nữ phối đại nhân tuy rằng hiện tại hung như vậy, nhưng cũng là rất suất a……

Không đúng ! ! Vì cái gì nàng cũng sẽ nghĩ đến mấy cái loại này! Nàng cũng không phải là đẩu M ! !

Nam chủ là hoàng đế còn có một điểm tối quỷ súc, thì chính là nam chủ có thể tùy tùy tiện tiện xuất quỹ, cũng không có độc giả sẽ đi phun hắn.

Hoàng Phủ Hiên cũng thế, Hoàng Phủ Hiên cả đêm qua đã ngự hai nàng, tìm chính là một đôi song bào thai trong đám tú nữ, quả thực là « tra đến tận cùng thế giới ». [12]

*[12] tra đến tận cùng thế giới. Nguyên tác : tra đáo phi khởi (渣到飞起).

Lê Thanh tối hôm qua không cẩn thận ở trên đệm ngủ thϊếp đi, sáng hôm sau tỉnh lại thiếu chút nữa đã bị thị nữ của hoàng hậu s-m, cũng may nàng kia đã biến đi đâu mất.

Hôm nay, Lê Thanh đã thức tỉnh rồi, nàng không thể cứ tiếp tục đẩu M như vậy, bằng không năm nào tháng nào mới có thể thêm được độ hảo cảm của nữ phối đại nhân, nhất định phải chủ động! !

Vì thế Lê Thanh xung phong nhận việc mà nói: “Hoàng hậu nương nương, hôm nay ta đến uy ngài ăn điểm tâm đi!”

Đối Lê Thanh vẫn còn có tinh thần như vậy, Đạm Thai Dao liền có điểm kinh ngạc, bất quá nàng đang lo không tìm được nhược điểm của Lê Thanh, liền đáp ứng: “Ngươi đã như vậy cầu bổn cung, bổn cung liền miễn cưỡng đáp ứng ngươi, bất quá nếu là có một chút sai lầm, bổn cung tuyệt đối sẽ không khinh nhiêu ngươi.” [13]

*[13] khinh nhiêu (轻饶). Tha thứ, nương tay cho.

Lê Thanh gật gật đầu: “Trải qua diện bích tư quá [14] tối hôm qua, hôm nay ta đã hiểu hết tất cả !”

*[14] diện bích tư quá (面壁思过)

Đối mặt với vách tường tĩnh tâm suy xét sai lầm của mình ( Facing the wall for confessing).

Cũng là bài hát cùng tên của Tư Đồ Tuấn Văn (司徒骏文).

“Hiểu được là tốt rồi.” Kỳ thật Đạm Thai Dao cũng không biết nàng rốt cuộc là đã hiểu được cái gì.

Lê Thanh động tác nhanh nhẹn mà trang hảo cháo, dùng thìa đưa tới trước mặt Đạm Thai Dao, nhẹ giọng mà nói: “A.”

Đạm Thai Dao: “…… Ngươi không cần xem bổn cung như tiểu hài tử mà đến hống.”

Đạm Thai Dao mở miệng, cố ý để cho cháo tràn ra thìa, dính vào hai bên má, nàng nhất thời sắc mặt lạnh lùng: “Ngươi cư nhiên dám như thế sơ suất với bổn cung.”

Lê Thanh vội nói: “Hoàng hậu nương nương, ta biết sai rồi.” Vì thế, Lê Thanh liền trực tiếp thấu quá khứ, đem đối phương trên gương mặt cháo cấp liếʍ sạch vào miệng.

Bởi vì Lê Thanh động tác làm tăng vọt, người bên cạnh đều không có thấy rõ ràng, còn tưởng rằng chính là Lê Thanh thấu quá khứ xoa xoa mà thôi.

Nhưng người khác chưa biết,không biết Đạm Thai Dao cũng không khả năng,có thể không phát hiện chính mình bị sỗ sàng, nhất thời mặt đỏ lên cả giận nói: “Ngươi làm cái gì? ! Vô lễ!”