Chapter 62: Nhân ngư công chúa (3)
Sau khi đoàn người tới được nước láng giềng, quốc vương của nước láng giềng phi thường cao hứng, đêm đó liền tổ chức vũ hội, để cho công chúa trong vũ hội được chính thức lên sân khấu, dù sao đối phương cũng đường đường là một công chúa, như vậy tùy tùy tiện tiện ra gặp người thì rất-mất-giá. [1]
*[1] rất-mất-giá. Nguyên tác : thái low liễu điểm (太 low 了点)
Đêm đó, vương tử mang theo mấy hộ vệ đi đến hiện trường vũ hội, Lê Thanh mặc một thân hộ vệ chế phục, một bộ anh tư táp sảng [2], tóc xoăn màu vàng cột cao thành đuôi ngựa, nhìn qua hoàn toàn là một « thanh sảng lợi lạc nam trang mỹ nhân ». [3]
*[2] anh tư táp sảng (英姿飒爽). Mạnh mẽ oai hùng
*[3] thanh sảng lợi lạc (清爽利落). Gọn gàng, linh hoạt, lanh lợi, ' cool'.
Những phu nhân tiểu thư đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn đến bên này, khe khẽ nói nhỏ:
“Kia nữ hầu vệ là ai ? Sẽ không phải là tình nhân gì đó của vương tử đi.”
“Thật là, loại này cung đình yến hội làm sao lại có người nào tùy tùy tiện tiện đều có thể vào.”
“Ánh mắt của An Ni Tư vương tử cũng quá lạn……”
Ngay lúc các nàng bát quái, liền nhìn đến vị mỹ nhân tóc vàng ngoái đầu nhìn lại, cười một cái, liền sảng khoái mà xoay người ly khai.
Khuôn mặt mọi người không khỏi đỏ lên,
“…… Eh, vì cái gì đối phương rõ ràng là một nữ nhân, ta lại có thể tâm động……”
“Không xong, có điểm suất a……”
“Ta cư nhiên cảm giác nàng rất có mị lực, ta quả thực là điên rồi.”
Vốn tiêu điểm mà mọi người nên chú ý hẳn là An Ni Tư vương tử, nhưng trái lại không có mấy người để ý, hơn nữa hắn hôm nay rốt cục động cái gì kinh, lại dùng phấn đắp một vết sẹo ở trên mặt.
Trong đại sảnh đang diễn tấu nhạc nhẹ [4], vô số nam nữ thịnh trang đả phẫn ở bên trong vui cười mà trò chuyện với nhau, An Ni Tư vừa vào đến cửa, còn có năm sáu phu nhân cùng tiểu thư vây đến.
*[4] nhạc nhẹ. Nguyên tác : thư hoãn đích âm nhạc (舒缓的音乐)
Lê Thanh nhịn không được tiến đến cái bàn bên cạnh, tầm mắt vô pháp từ mỹ thực trên bàn dời đi, đến cuối cùng nàng rốt cục nhịn không được mà bắt đầu ăn.
Đợi cho Lê Thanh ăn không sai biệt lắm, vai chính của vũ hội cũng đã lên sàn.
Ánh sáng trong đại sảnh tối sầm lại, tất cả ánh đèn đều tập trung tới một bên màn che, mấy thị nữ đem màn che mở ra, công chúa Tuyết Lỵ thật giống như mỹ nhân trong tranh, cố phán sinh huy [5], từ trong phòng đi ra, đối diện với mọi người doanh doanh nhất tiếu. [6]
*[5] cố phán sinh huy (顾盼生辉). Đi đến đâu là nơi đó sáng lên, giống như có ánh đèn sân khấu chiếu trên đầu. Tỏa sáng trên thảm đỏ.
cố phán (顾盼) : đôi mắt sáng trong.
Tiểu thuyết « Cố phán sinh huy » của Dạ Mạn (夜蔓).
*[6] doanh doanh nhất tiếu (盈盈一笑). Tươi cười rạng rỡ.
Mọi người cũng đều biết trong vũ hội này, vai chính là công chúa Tuyết Lỵ và vương tử An Ni Tư, đều né ra thành một con đường, để cho vương tử An Ni Tư tiến lên đi nghênh đón công chúa Tuyết Lỵ.
Lúc nhìn tới khuôn mặt của đối phương, An Ni Tư sửng sờ tại chỗ, hắn nghĩ tới, người từng cứu hắn lúc té xỉu ở bờ biển chính là vị công chúa trước mắt này.
An Ni Tư biểu tình nhất thời trở nên có điểm khó coi, đoạn thời gian đó, chuyện đã xảy ra hắn cũng không muốn hồi tưởng, tuy rằng công chúa Tuyết Lỵ vừa ôn nhu lại xinh đẹp, nhưng thủ hạ của nàng chính là mấy thị nữ đều cường tráng vô cùng, mà tính thủ hướng của thị vệ cũng cảm giác không-phải-bình-thường. [7]
*[7] không-phải-bình-thường. Nguyên tác : bất đại chính thường (不大正常)
【 Mở ra nhiệm vụ tùy cơ [ thay thế nam chủ, cùng nữ phối khiêu vũ ]】
An Ni Tư lắc đầu, đem chuyện trước đó đều ném ra sau đầu, từ từ hướng công chúa Tuyết Lỵ mà đi đến.
Ngay lúc ý cười trên mặt hắn càng ngày càng đậm, cách công chúa Tuyết Lỵ cũng chỉ kém mấy thước, hắn đột nhiên an an ổn ổn [8] mà ngã xuống đất.
*[8] an an ổn ổn.
Nguyên tác : tha đột nhiên bình đích suất đích đảo tại liễu đích thượng
(他突然平地摔的倒在了地上)
Mọi người: “……”
An Ni Tư: “……”
Lê Thanh thu hồi cái chân vừa rồi đã vươn ra đi bán nam chủ, vội đem nam chủ giúp đứng lên, thuận tiện ở chỗ cổ của hắn liền chưởng một cú, An Ni Tư nhất thời ngất đi.
Nhân tiện nhắc tới, bởi vì ánh sáng đều ở chỗ công chúa, cho nên, đối những chuyện đã phát sinh vừa rồi tất cả mọi người đều không thấy rõ.
“Không xong rồi. Vương tử bị đυ.ng vào đầu nên bất tỉnh rồi.” Lê Thanh nhỏ giọng cùng một thị vệ nói: “Phiền ngươi dìu hắn đến bên cạnh nghỉ nghỉ ngơi ngơi, chuyện nơi này liền giao cho ta lo liệu, cũng không thể đánh mất mặt mũi của vương tử.”
“Tốt.” Thị vệ nọ phi thường đơn thuần, rất nhanh liền tin lời nói dối này của Lê Thanh, đem nam chủ cõng đi rồi.
Lê Thanh liền đi đến trước mặt Tuyết Lỵ, mọi người dùng ánh mắt kinh dị mà nhìn đến nàng, Lê Thanh ngượng ngùng giải thích: “Vương tử hắn đau bụng khó nhịn, đi trước một bước, đã nhờ ta đến cùng công chúa khiêu một chi vũ, công chúa, ngươi liền đem ta xem thành là vương tử thì tốt rồi.”
“An Ni Tư vương tử như thế nào lại vô lễ như thế ? !” Thị nữ phẫn nộ rồi, hành vi đột nhiên rời đi này chắc chắn là muốn đả kích mặt mũi của công chúa, hơn nữa dùng lý do 'đau bụng khó nhịn' thô bỉ như vậy, quả thực là tát thẳng vào mặt công chúa.
Sắc mặt công chúa Tuyết Lỵ cũng không mấy dễ xem .
Mà các quý tộc cũng khe khẽ nói nhỏ, đều đang nghị luận này An Ni Tư vương tử rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Lê Thanh mỉm cười nhìn đến Tuyết Lỵ, bàn tay bày ra trước mặt của nàng, “Công chúa, ngươi có nguyện ý cùng ta khiêu vũ không?”
Tuyết Lỵ vốn thập phần bất sảng, bảo trì được tiếu dung bất băng [9] đã là cực hạn, nhưng ngay lúc nàng nhìn đến đối phương tươi cười, phẫn nộ trong lòng lại kỳ tích tan rã không vết dấu, Tuyết Lỵ nhịn không được liền đem tay đặt ở trên tay Lê Thanh, thấp giọng nói: “Hảo.”
*[9] tiếu dung bất băng (笑容不崩). Tươi cười không gượng gạo.
Mọi người nhìn đến công chúa ủy khúc cầu toàn [10] cũng tùy theo mà giả vờ như không có chuyện gì phát sinh, cũng trước không nghị luận nữa, nhạc một lần nữa vang lên, đại sảnh cũng sáng bừng lên.
*[10] ủy khúc cầu toàn (委曲求全). Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ; chiều một cách miễn cưỡng; ép dạ cầu toàn;
Lê Thanh lôi kéo Tuyết Lỵ đi tới chính giữa vũ trì, thân mình đột nhiên cứng ngắc, sau đó nhỏ giọng mà nói: “Kỳ thật công chúa…… Ta không biết khiêu vũ……” Vừa rồi nàng nhất thời não trừu bộc phát, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, quả thực là bi kịch trong nhân sinh.
Tuyết Lỵ bật cười, “Vậy ngươi còn mời ta khiêu vũ, chẳng phải là tự làm tự chịu.”
“Này không phải tình huống khẩn cấp sao.” Trước không nói có nhiệm vụ trong người, Lê Thanh như thế nào lại có thể trơ mắt nhìn đến nam chủ cùng nữ phối ở trước mặt nàng mà tú ân ái a.
“Được rồi, ta đây sẽ dạy ngươi được chưa, ngươi đi theo bước chân của ta đi.” Đang nói chuyện, cũng đúng lúc này, Tuyết Lỵ đã đảo khách thành chủ, đem Lê Thanh ôm vào trong lòng, nhảy nam bước.
Lực chú ý của Lê Thanh toàn bộ đều đặt ở như thế nào không giẫm lên trên chân đối phương, đợi cho một khúc này khiêu hoàn, nàng cũng sắp hư thoát.
Mắt thấy Lê Thanh một bộ mỏi mệt, Tuyết Lỵ liền lôi kéo nàng đi tới ban công, mỉm cười nói: “Chúng ta hay là trước nghỉ nghỉ ngơi ngơi đi.”
Lê Thanh vội tựa vào trên lan can, ánh mắt nhìn đến cảnh sắc bờ biển phía dưới, gió biển thổi lạnh lạnh, cuối cùng cảm giác chính mình thoải mái hơn.
” Ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì.” Tuyết Lỵ sắc mặt lạnh nhạt, trong ánh mắt đã có vài phần tò mò che giấu không được.
“Ta gọi là Lê…… Lệ Lệ An!” Lê Thanh thiếu chút nữa đã nói ra tên thật của bản thân cùng thế giới này không ăn khớp.
“Lại nói đến ngươi một nữ hài tử, như thế nào lại trở thành hộ vệ của vương tử?” Tuyết Lỵ ngay từ đầu theo tình báo, lúc biết được bên cạnh vương tử có một nữ hộ vệ đã rất khinh thường, trên thế giới này như thế nào lại có thể có cái gì nữ hộ vệ, bất quá là một tình nhân giấu mặt thôi.
Nhưng hiện thời đã nhìn đến chân diện mục của đối phương, nàng cũng không nguyện ý tin tưởng đối phương là tình nhân của An Ni Tư vương tử, một người ưu tú như này, nếu thật là tình nhân của cái gã ở vũ hội đau bụng khó nhịn mà trốn chạy -vương tử, quả thực là hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.
Bất tri bất giác, ấn tượng của Tuyết Lỵ đối Lê Thanh liền từ tình địch chuyển hóa thành đồng tình……
Lê Thanh vội nói: “Ngươi đừng xem ta như vậy, kỳ thật ta tráng đến mức có thể nâng được ba con trâu, ta có thể trở thành hộ vệ đều là dựa vào thực lực ! Mới không phải dựa vào cái gì sắc đẹp cùng tiềm quy tắc! !”
“Ngươi thật đúng là hài hước a. Bất quá ta tin tưởng ngươi không phải dựa vào sắc đẹp, ngươi nhất định có nào đó hơn người.” Tuyết Lỵ hiển nhiên không tin những lời này của Lê Thanh →_→
Hai người liền như vậy nói chuyện với nhau mấy chục phút, vũ hội đã kết thúc, Lê Thanh liền cùng Tuyết Lỵ cáo biệt, về đến chỗ của vương tử.
Lại nói đến vừa rồi cùng nữ phối như vậy một trao đổi, độ hảo cảm cũng đã đạt sáu mươi, xem ra ở lúc không liên lụy đến nam chủ, nữ phối vẫn là một loại sinh vật tốt lắm để trò chuyện.
An Ni Tư từ trong hôn mê tỉnh lại, biết được vũ hội đã kết thúc, đang lúc thất vọng, liền nhìn đến Lê Thanh từ bên ngoài đi đến.
Nam chủ nhất thời tinh thần nhất chấn, giữ chặt lấy tay Lê Thanh mà nói: “Ngươi phải tin tưởng ta yêu chính là ngươi, cái kia cái gì công chúa chính là loại trách nhiệm mà ta phải gánh vác mà thôi.”
“Ân……” Lê Thanh tùy tùy tiện tiện ứng một tiếng, căn bản không hề để ở trong lòng đi.
Ngày hôm sau, danh hiệu « An Ni Tư đau bụng vương tử » liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, tuy rằng thanh danh của An Ni Tư đều bị Lê Thanh hủy hoại, nhưng hôn sự giữa công chúa Tuyết Lỵ và hắn vẫn được định đoạt, bởi vì quốc gia của vương tử An Ni Tư so với quốc gia của công chúa Tuyết Lỵ mạnh hơn trên rất nhiều, đây là chính trị đám hỏi, cho dù vương tử là đầu heo cũng phải đó.
Vì thế, công chúa Tuyết Lỵ liền mang theo mấy thị nữ của chính mình lên thuyền của vương tử, trở về quốc gia của nam chủ để cử hành hôn lễ.
Bởi vì đoạn kịch tình này trong nguyên tác đều là nhất bút đái quá, cho nên, những sự tình mà Lê Thanh đã làm trước đó đều không sao cả.
Ngày này, Lê Thanh đang ở trên boong tàu tắm nắng, nhàn nhã ăn cá nướng, hưởng thụ nhân sinh.
Đúng lúc này, đột nhiên thân thuyền một trận kịch liệt lay động, mấy cái xúc tu khổng lồ từ dưới biển lập tức nhô lên, ước chừng dài đến hai ba thước.
Lê Thanh: “……” Trong nguyên tác đặc biệt căn bản không có loại kịch tình hải quái này a!
Mọi người trong khoang thuyền đều tò mò đi ra, liền kinh nghi bất định mà nhìn đến đám xúc tu trước mắt,
“Trời ạ, đây là quái vật gì vậy ? !”
“Chúa ơi, cứu cứu chúng con !”
“Trận này chết chắc rồi !”
Nhất thời, này đó NPC chưa trải sự đời [11] đều quỳ, chỉ có thân là nam chủ như vương tử An Ni Tư là trấn định một chút, mà công chúa Tuyết Lỵ nàng…… Đã bị xúc tu cuốn đi.
*[11] chưa trải sự đời. Nguyên tác : một kiến quá thế diện (没见过世面)
“——! !” Tuyết Lỵ vừa đi ra khoang thuyền, bụng đã bị xúc tu cuốn lấy, cả người bị kéo về hướng bên ngoài boong tàu a, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, một bộ thất kinh.
Mặc kệ đổi thành là ai, đột nhiên bị xúc tu quái bắt được nhất định đều bị dọa ra quần, đại khái chỉ có cái loại người luôn xem video R-18 không trong sáng sẽ não bổ chút kỳ quái gì đó.
“Xúc tu? !” Đợi cho Lê Thanh phản ứng lại, cả người cũng không tốt lắm, nàng trực tiếp rút ra kiếm bên hông, liền vọt qua.
Trước lúc Tuyết Lỵ bị tha ra ngoài, Lê Thanh động tác lưu loát liền chặt đứt xúc tu của quái vật, Tuyết Lỵ tâm hữu dư quý [12] mà ngẩng đầu nhìn, liền nhìn đến Lê Thanh anh dũng xông ra boong tàu, tiếp tục cùng xúc tu quái chiến đấu.
*[12] tâm hữu dư quý (心有余悸). Lòng còn sợ hãi; nghĩ lại phát sợ; nghĩ lại còn rùng mình.
Này đương nhiên không phải Lê Thanh điên rồi, mà là bởi vì nhiệm vụ mà hệ thống ban bố _(:з)∠)_
Lê Thanh quả thực là một người vì hoàn thành nhiệm vụ liền có thể quên hết thảy sợ hãi, đương nhiên đây cũng do nàng vẫn não bổ rằng chính mình là nữ chủ trong tiểu thuyết nên sẽ cùng cái chết không quan hệ.
Đến cuối cùng bởi vì trang bị rất lạn, Lê Thanh vẫn là không gϊếŧ chết được xúc tu quái, để cho nó trốn thoát, nhưng tất cả mọi người trên thuyền đều dùng ánh mắt kích động mà nhìn đến Lê Thanh.
“Anh hùng a! Người chính là vị anh hùng đã cứu vớt chúng tôi !”
“Vừa rồi ngươi thật sự là rất anh dũng, ta lúc trước không nên bởi vì ngươi là một nữ nhân liền khinh thường ngươi!”
“Ngươi thật sự là rất suất, xin cho ta gọi là ngươi lão Đại!”
An Ni Tư một bộ biểu tình phức tạp, không biết vì cái gì hắn lại cảm giác chính mình có cái gì rất trọng yếu gì đó đã bị đoạt đi rồi. 【 thì chính là đất diễn.】
Tuyết Lỵ lập tức ôm lấy Lê Thanh, thấp giọng nói: “Ta còn nghĩ đến chính mình hẳn phải chết rồi…… Hôm nay thật là muốn cám ơn ngươi.”
“Có gì cần phải 'cám ơn' đâu, chúng ta là bằng ( cơ ) hữu ( hữu ) mà.” Lê Thanh lại nói ra một câu « vạn năng tiếp cận» như vậy, mỉm cười mà vỗ vỗ đầu củaTuyết Lỵ.
Tuyết Lỵ hốc mắt nóng lên, lại quật cường đem nước mắt nghẹn trở về, đến cuối cùng nàng cũng chỉ không được tự nhiên nói: “Được rồi, ngươi chính là vị bằng hữu duy nhất của ta trên thế giới này, nhất định phải hảo hảo quý trọng cơ hội này a.”
Sau khi trải qua kịch tình « thần triển khai hải quái xuất hiện » lần này, mọi người cũng bình an về tới bên trong cung điện.
Lúc này lại tổ chức một hồi yến hội chào mừng, mọi người lại được một trận ăn uống no say.
Lê Thanh đang ăn đến cao hứng, chợt nghe tới thanh âm thông báo của hệ thống.
【 người chơi, ngươi không biết là đoạn kịch tình này đã cùng nguyên tác không giống với rồi sao ! ! Nhiệm vụ của ngươi còn muốn làm hay không ? 】
“A…… Ta đã quên……” Bởi vì phía trước đó rất nhàn nhã, Lê Thanh đều đã đem chuyện nhiệm vụ phao đến sau đầu rồi.
【Tình tiết kế tiếp chính là nữ phối vì ghen tị ngươi, sau đó cố ý hãm hại ngươi, nam chủ hiểu lầm ngươi, đem ngươi nhốt đánh vào đại lao, chờ ngươi đi ra liền phát hiện bọn họ đã kết hôn ! ! Kết quả ngươi nhìn xem, ngươi đều đã đem độ hảo cảm của nữ phối tăng đến 88, như vậy nàng làm sao có thể hãm hại ngươi a! ! 】
“Ta có biện pháp gì sao, độ hảo cảm tự nó liền tăng lên như vậy rồi, ai kêu ta quá nhiệt tình [13] làm chi.”
*[13] nhiệt tình. Nguyên tác : thái thân thiết (太亲切). Dễ làm quen, dễ kết bạn.
【 Dù sao, kế tiếp ngươi vẫn nên thành thành thật thật chiếu theo nhiệm vụ mà làm, có thể kịch tình còn có thể cứu vãn được một chút. 】
“Được rồi……”
【 Mở ra kịch tình nhiệm vụ [ cùng nam chủ tú ân ái ], mặc kệ có hay không kết giao, có phải hay không lưỡng tình tương duyệt, dù sao các ngươi trước tú một chút ân ái, khiến nữ phối ăn dấm chua, OK? 】
“Thật sự là khó xử ta.” Cùng nam chủ tú ân ái vẫn là một cái nhiệm vụ cao cấp a.
Ngay lúc Lê Thanh đang ở vào thế khó xử, bên cạnh, Tuyết Lỵ đã sáp khởi một khối tiểu bánh ngọt, đưa tới trước mặt Lê Thanh, đỡ mặt mà ảm đạm cười nói: “Này bánh ngọt hương vị không tồi, cho ngươi nếm thử một chút.”
Đối mặt mỹ thực, Lê Thanh làm sao còn nhớ đến nam chủ, cao hứng thấu lên liền một ngụm ăn hết bánh ngọt, cảm động đến nỗi nước mắt đều rơi xuống, “Thật sự là ăn rất ngon……”
“Nhìn ngươi bộ dáng này……” Tuyết Lỵ bất đắc dĩ lấy ra khăn tay cấp Lê Thanh xoa xoa nước mắt, tiếp tục cấp nàng cắt bánh ngọt.
Đợi cho Lê Thanh ăn vài bàn bánh ngọt, mới nhớ tới nhiệm vụ này là vấn đề nghiêm túc, vội đứng dậy, “Không được, ta không thể sa đọa như vậy !”
“Làm sao vậy?” Tuyết Lỵ cười nói: “Ăn mấy khối bánh ngọt cũng không coi như là sa đọa đi, không thể béo phì nhanh như vậy.”
Lê Thanh đem ánh mắt định trên người nam chủ ở tại đối diện, dùng nĩa ăn trực tiếp tùy tiện sáp vật gì đó đưa tới trước mặt nam chủ, tuy rằng nàng tận lực muốn cho biểu tình của chính mình ôn nhu một chút, nhưng cuối cùng lại phi thường vặn vẹo, cho nên, Lê Thanh đành phải lạnh lùng nói: ” Ăn cho ta !”
An Ni Tư cúi đầu nhìn nhìn, trên nĩa ăn trước mặt đang cắm một đoạn hành tây……. Nhưng nữ hầu vệ « có thể vật ngã ba trâu » của hắn biểu tình hung ác như vậy, vương tử vô luận như thế nào đều không thể mở miệng cự tuyệt được, đành phải ở trong lòng rơi lệ, đem hành tây. Cấp cắn vào, “…… Cám ơn ngươi.”
Nhìn thấy vương tử đã ăn đồ ăn mà nàng uy qua, Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, ngập tràn chờ mong mà quay đầu nhìn đến Tuyết Lỵ, không biết đối phương có phải hay không đã bắt đầu ăn dấm chua rồi.
Tuyết Lỵ diện vô biểu tình mà nhìn đến Lê Thanh, “Quả nhiên, ngươi cùng vương tử là có cừu sao ?”
Lê Thanh: “…… Ngươi hiểu lầm rồi.” Đúng nga…… Nàng vừa rồi đút cho vương tử ăn chính là hành tây…… Hy vọng nam chủ thích ăn hành tây..
Nghĩ như vậy, Lê Thanh quay đầu nhìn nhìn, liền nhìn đến nam chủ đã rơi lệ rồi…… Xem ra hắn khá là không thích hành tây..