Cứu Vớt Ác Độc Nữ Phối

Chương 50: Ngu nhạc quyển văn (3)


Chapter 50: Ngu nhạc quyển văn (3)

Vốn tình tiết phía trước cũng không có liên quan gì đến Lê Thanh, nàng chỉ thỉnh thoảng mới ló mặt ra [1], khốc huyễn hoặc ngẫu nhiên gặp thoáng qua gian tình giữa nam nữ chủ linh tinh.

*[1] ló mặt ra. Nguyên tác: phách nhất phách (拍一拍)

Mấy ngày hôm trước nàng đã nhận được kịch bản của chính mình, tình tiết trên đó chính là nữ phối, nam chủ và nam thứ giành giật nữ chủ, sau đó, bởi vì không giành được mà nhân ái sinh hận [2], lấy đao muốn đâm chết nữ chủ, kết quả lại hại chính mình, tự 'ăn hành' và vân vân.

*[2] nhân ái sinh hận (因爱生恨). Yêu quá hóa hận.

Tuy rằng đã yêu nữ chủ, nhưng vẫn là đi theo con-đường-tội-lỗi [3] của ác độc nữ phối a _(:з)∠)_

*[3] con-đường-tội-lỗi. Nguyên tác: hí phân (戏份).

Hôm nay, phân cảnh cần quay chính là nữ phối muốn hãm hại nữ chủ, vì thế tự mình chạy tới trộm nội y của lão bà hiệu trưởng, loại này tình tiết kì ba như vậy đã khiến Lê Thanh hết nói nổi, thân là một bạch phú mĩ, ngay cả một tiểu muội cũng không sai vặt được sao, còn phải tự mình đi trộm.

Hơn nữa, tình tiết kì ba như vậy sẽ không dạy hư con trẻ [4] hay sao ! !

*[4] dạy hư con trẻ. Nguyên tác: đái phôi tiểu bằng hữu (带坏小朋友)

Màn đêm buông xuống, một chiếc siêu xe lặng lẽ dừng ở bên ngoài ngôi biệt thự của hiệu trưởng, bên trong bóng tối, một người mặc màu đồ da màu đen từ trong xe đi ra, lén lút mở ra cửa sổ nhảy vào.

Lê Thanh chỉ dùng biểu tình = = để làm xong một loạt động tác này, may mắn lúc này đã xa ống kính, bằng không biểu tình của nàng nhất định khiến cho người ta chết cười [5].

*[5] chết cười. Nguyên tác: xuất hí (出戏).

Hôm nay, một nhà hiệu trưởng đã đi ra ngoài nghỉ phép, trong biệt thự căn bản không có người ở, Lê Thanh vội vàng chạy lên lầu hai, từ trong túi lấy ra một cây kẹp tóc chọt vào cái ổ khóa, liền như vậy mở cửa.

Lê Thanh: “……” Kỳ thật đây thật là một bộ phim thần tượng vườn trường bình thường đi.

Mở cửa ra, Lê Thanh liền nhằm phía tủ quần áo, ở bên trong tìm kiếm y phục, cuối cùng nàng rốt cục tìm đã được, lão bà hiệu trưởng – hàng hiệu lôi ti biên nội y! !

Hảo quỷ súc a! ! Vì cái gì nàng phải vui vẻ như vậy, « ác độc nữ phối cầm lấy lôi ti biên nội y » nghe hảo xuẩn mà ! !

Ngay lúc Lê Thanh còn đang kích động, một người đột nhiên chạy tới, chấn kinh nhìn đến bên trong, hắn chính là nam thứ, thân phận thực sự của nam thứ kỳ thật chính là con trai của hiệu trưởng…… Nam thứ hoảng sợ nói: “xx, ngươi tới nơi này làm gì? !”

Lê Thanh hết sức bày ra biểu tình « làm chuyện xấu bị người phát hiện », cắn răng nói: “Ngươi nhận sai người!” Nói xong, Lê Thanh liền lập tức theo khe hở giữa cửa và nam thứ mà chạy ra ngoài, nam thứ cũng nhanh chân đuổi theo.

Nơi cầu thang, nam thứ lập tức bắt được tay của Lê Thanh, Lê Thanh tùy ý vung tay, nam thứ thật giống như một con bướm lìa cánh, dùng một độ cong duyên dáng mà theo cạnh lan can té xuống.

Lê Thanh: “…… ! !” Nàng chính là đóng phim a, không phải muốn nháo ra tai nạn chết người ∑(っ °Д °;)っ

Lê Thanh lập tức nhảy ra ngoài, bắt lấy tay của nam thứ đem hắn quăng trở lại cầu thang, chính mình lại rơi xuống, bất quá này chính là mấy thước độ cao đối một khai quải như Lê Thanh mà nói không đáng kể chút nào, khinh khinh tùng tùng mà đứng vững vàng trên mặt đất.

Đạo diễn: “……”

Nhân viên công tác: “……”

Một màn này thật sự là rất không thực tế, tất cả mọi người bị vây vào một loại trạng thái mờ mịt, không biết chính mình có phải đang nằm mơ hay không.

A Đạo đột nhiên vỗ tay một cái, kích động nói: “Hảo, hay cho một màn này ! Ta đột nhiên có linh cảm, bộ phim thần tượng này của chúng ta nhất định có thể vượt qua mấy bộ phim thần tượng bình thường, trở thành một cái thần thoại trong lịch sử !”

“Biên kịch, ta nói cho ngươi, ngươi cứ như vậy……” A Đạo kích động lôi kéo biên kịch bỏ chạy đến một bên mà nói nói.

Khuôn mặt biên kịch nháy mắt liền đen một nửa, nhưng bởi vì da^ʍ uy của A Đạo, hắn vẫn đáp ứng mà đi sửa lại kịch bản.

Mọi người cũng hoãn một hồi, đều vây quanh lại đây, hỏi Lê Thanh vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra,

“Có phải hay không, đạo diễn trước đó đã cùng ngươi thương lượng tốt lắm, hay là gây áp lực [6] với ngươi này nọ a?”

” Động tác vừa rồi thật là lợi hại, chẳng lẽ ngươi là tốt nghiệp từ học viện võ thuật ?”

“Rốt cuộc là làm sao được như vậy a? !”

*[6] gây áp lực. Nguyên tác: điếu liễu uy áp (吊了威压)

Đối mặt vô số nghi hoặc này, Lê Thanh chỉ có thể ngây ngô cười mà lảng tránh, nàng sợ chính mình trả lời không cẩn thận sẽ bị đem đi mổ xẻ a.

Lúc này, diễn viên nam thứ cũng kích động chạy xuống dưới, quỳ gối trước mặt Lê Thanh nói: “Nữ hiệp, cầu ngươi thu ta làm đồ đệ!”

Lê Thanh: “…… Uy, ngươi không phải là xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp đó chứ !”

“Chẳng lẽ nói ngươi là truyền nhân của cổ võ thế gia trong truyền thuyết ?” “Thật là lợi hại, mau tới selfie [7] cùng ta đi !”

*[7] selfie cùng ta. Nguyên tác: hợp chiếu (合照). Chụp ảnh chung.

Nhóm nhân viên công tác cũng đều kích động lên, Lê Thanh đành phải hỏi hệ thống, ” Thiết định cho cổ võ thế gia rốt cuộc là cái gì a……”

【 Chuyện này a, chính là một cái bối cảnh râu ria thôi →_→, thế giới này vào mấy trăm năm trước là một thế giới võ hiệp, cho nên, hiện tại trên thế giới có một số gia tộc, bọn họ là truyền nhân của các hiệp khách trong quá khứ, kế thừa võ công của võ hiệp thế giới trong quá khứ, khinh công và vân vân, loại người này cơ bản đều là ẩn cư núi rừng, không dễ lộ mặt, nhưng người nào đã lộ mặt [8] cơ bản đều là những nhân vật rất nổi danh. 】

*[8] lộ mặt. Nguyên tác: xuất lai (出来).

“Được rồi.” Lê Thanh quả thực có loại xúc động muốn nâng tay đỡ trán, cho dù nàng hiện tại da mặt dày nói chính mình là cổ võ thế gia, nhưng hiển nhiên…… Trừ bỏ « thập bội tốc độ » cùng khí lực, nàng cũng không có võ công a ∑(っ °Д °;)っ

Lúc này A Đạo cũng đã cùng mọi người nói ra cấu tứ [9]của hắn, nguyên lai A Đạo theo sự việc vừa rồi đã có được linh cảm, muốn đem bộ phim thần tượng vườn trường này chuyển thành bộ phim thần tượng võ hiệp vườn trường.

*[9] cấu tứ (构思). Lối suy nghĩ.

Chuyện xưa quả thực đã bị sửa đổi hoàn toàn, kịch bản như thế này : thân là cổ võ thế gia truyền nhân, nữ chủ cơ duyên xảo hợp mà đi đến học ở học viện quý tộc XX, bởi vì đã từng sống qua một cuộc sống dữ thế cách tuyệt [10], cho nên, không rành thế sự, vẫn luôn bị các học sinh khác chế nhạo, nữ chủ liền đem mấy người châm chọc mình đều đánh cho một trận.

*[10] dữ thế cách tuyệt (与世隔绝). Đoạn tuyệt/Ngăn cách với nhân thế; Trong núi mới ra.

Mà ở mặt ngoài, nam chủ thoạt nhìn chính là một băng sơn giáo thảo, thân phận thực sự kỳ thật chính là truyền nhân của ma giáo năm đó, hắn vẫn không muốn tiếp thụ thiết định nhân vật phản diện của chính mình như vậy,

mà nam thứ thì lại là truyền nhân của hộ pháp ma giáo, một nhà hiệu trưởng đều là thiết định nhân vật phản diện, bọn họ nguyên bản muốn nam chủ tiếp nhận ma giáo, nhưng nam chủ cũng không nguyện ý. Cho nên, hiệu trưởng cùng nam thứ liền âm thầm đối nam chủ phái ra sát thủ, muốn gϊếŧ chết nam chủ, chính mình thượng vị.

Mục đích của đám ma giáo của thế giới này chính là đem toàn bộ người trên thế giới phát triển thành giáo đồ của ma giáo.

Mà thân phận của ác độc nữ phối cũng biến thành truyền nhân của « thánh nữ ma giáo », nàng tuy rằng ngay từ đầu thực khinh thường nữ chủ, nhưng sau khi bị nữ chủ đánh một chút sau đó cũng đã giác ngộ, quyết tâm cùng nam nữ chủ cùng nhau đối kháng với một nhà nam thứ tà ác.

Nhưng nam chủ vẫn bị nam thứ ám toán, biến thành người thực vật, « giáo chủ bí tịch gia truyền » cũng bị cướp đi.

Nam thứ chiếm được vị trí giáo chủ, còn luyện thành « tuyệt thế thần công quỳ hoa bảo điển », mắt thấy cả « S thị » đều phải bị ma giáo thế lực khống chế, thân phận của nữ chủ đột nhiên lộ ra.

Nguyên lai, thân phận thật sự của nữ chủ chính là truyền nhân của võ lâm minh chủ trong quá khứ, nàng vẫn tu luyện võ công chuyên dùng để đối kháng với « giáo chủ ma giáo ».

Cuối cùng nữ chủ cuối cùng lại nhìn liếc mắt một cái vị nam chủ đã biến thành người thực vật, liền quyết định đi cùng nam thứ đồng quy vu tận [11].

*[11] đồng quy vu tận (同归于尽). Sống mái cùng nhau một phen; Ngươi sống ta chết; Chơi tới bến ; Chơi khô máu.

Mắt thấy nam thứ sẽ một đao đâm chết nữ chủ, nữ thứ đột nhiên vọt ra, vì nữ chủ đỡ lấy công kích, chính mình cũng chết ở trong lòng nữ chủ.

Sau đó, nam thứ lại muốn đâm chết nữ chủ, nhưng hắn lại nghĩ tới quá khứ lúc trước cùng nữ chủ ở chung, cuối cùng vẫn không thể động thủ, bị nữ chủ một kiếm đâm chết.

Kết cục chính là nữ chủ đem tất cả nội lực của mình truyền cho nam chủ, nam chủ rốt cục cũng tỉnh lại, nhưng hiện tại hai người đều biến thành người thường, không còn nội lực, nhưng bọn họ vẫn thực hạnh phúc.

Mọi người: “……”

A Đạo: “Thế nào, là một chuyện xưa rất hay phải không nào, cẩu huyết cũng thực đúng chỗ, hơn nữa đề tài mới mẻ độc đáo như vậy, còn có chút tình tiết bách hợp, ta cảm thấy rằng phim này nhất định sẽ rất thành công a !”

Mọi người: “Aha ha ha ha quả là không tồi Aha ha ha ha.”

A Đạo quay đầu nhìn nhìn biên kịch, “Mặc kệ, ngươi trước đem các phân cảnh viết ra đi, chúng ta phải theo kịp tiến độ, còn phải thỉnh người chỉ đạo võ thuật này nọ nữa……”

Biên kịch tang thương nói: “Hảo.”

Biên kịch là một người mới, hắn còn tưởng rằng A Đạo viết kịch bản nhất định có thể đại hỏa một phen, nhưng hiện tại hắn không xác định, viết ra một chuyện xưa như vậy, hắn sẽ không trực tiếp bị đuổi ra khỏi giới biên kịch đi……

Kịch bản sau khi được sửa lại, sau đó có thêm mấy trận quyết đấu ở trong núi rừng, tình tiết rơi xuống vách núi linh tinh, may mà bên cạnh trường học này có một ngọn núi, cho nên, cũng không cần phải đi tìm địa điểm quay khác.

May mắn, quay phim cũng không mất mấy ngày, không xuất hiện cái loại khổ bức sự tình phía trước đó, toàn bộ cố gắng đều thành nước chảy, những cảnh đã cắt bỏ trước đó cũng còn có thể dùng lại.

Mà trước đó, tình tiết Lê Thanh trộm nội y cũng đổi thành Lê Thanh trộm võ công bí tịch của nhà hiệu trưởng _(:з)∠)_ ít nhất…… Nhìn qua cũng không đáng khinh như vậy.

Trong nháy mắt, thời gian đã qua mấy tháng, Lê Thanh tuy rằng diễn xuất còn yếu, nhưng vai của nàng xem như chỉ là một vai diễn đơn giản, cũng không cần cái gì diễn xuất cao siêu có thể biểu hiện ra ngoài, cho nên, Lê Thanh coi như là miễn cưỡng mà thông qua.

Hôm nay, chính là quay phân cảnh cuối cùng, một màn nữ thứ thay nữ chủ cản một kiếm, sau đó chết ở trong lòng nàng.

Bên vách núi, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, lá cây lạc lạc trên người hai người, Tô Tuyết thần tình nghiêm túc, mặc một thân giáo phục của trường học quý tộc, trong tay lại cầm một thanh kiếm, nam thứ ở phía đối diện đang cầm trong tay một thanh đại đao.

Nam thứ nói: “Ngươi rốt cuộc vẫn muốn cùng ta đối nghịch sao ? Làm phu nhân của « giáo chủ ma giáo » không phải tốt lắm sao ?”

Tô Tuyết nói: “Ta đã nói qua rất nhiều lần, ta yêu chính là 【】(lười nghĩ ra tên nam chủ ), hôm nay ta đến cũng không phải muốn tìm ngươi làm chuyện gì khác, ta là đến cùng ngươi quyết đấu.”

“Được rồi.” Ánh mắt nam thứ đột nhiên trở nên sắc bén, “Ngươi đã kiên định như vậy, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình nữa !”

Sau đó, đại bộ phận cảnh đánh nhau đều là do diễn viên đóng thế, hai người chỉ cần mấy đoạn đặc tả thì được rồi.

Tới thời điểm mấu chốt, nam thứ bắt được sơ hở, một đao liền hướng nữ chủ đâm tới.

Lê Thanh lập tức vọt qua, kiên định chắn ở trước mặt Tô Tuyết, theo thanh đao đạo cụ đâm vào bụng, túi máu đặt ở bụng cũng tùy theo vỡ ra, máu tươi liền như vậy phun ra tung tóe.

Cắn vỡ túi máu trong miệng, Lê Thanh lập tức phun ra một ngụm máu lớn, ngã vào trong lòng Tô Tuyết.

Tô Tuyết thần sắc phức tạp mà ôm lấy Lê Thanh, “Ngươi vì cái gì phải làm như vậy……”

“Bởi vì……” Lê Thanh gian nan nói, tay khẽ chạm đến khuôn mặt Tô Tuyết, “Ta, vẫn luôn thích ngươi…… Cho nên, ta…… Không muốn nhìn thấy ngươi chết…… Van cầu ngươi, nhất định phải sống sót……”

Theo giọng nói dần tắt lịm, tay nàng cũng vô lực mà buông thõng trên mặt đất.

Lê Thanh rốt cục thở phào một hơi, trời biết muốn nói chậm như vậy có bao nhiêu vất vả a, tuy rằng giả người chết cũng mệt chết đi, bất quá so với diễn cảnh tình cảm sướt mướt [12] vẫn khỏe hơn.

*[12] cảnh tình cảm. Nguyên tác: cảm tình hí (感情戏)

Tô Tuyết đồng tử khẽ co rút, đem Lê Thanh gắt gao ôm ở trong lòng, nước mắt cũng vô thanh rơi xuống, nàng thấp giọng nói: “Ta nhất định sẽ thay ngươi báo thù……”

Lê Thanh bị nàng ôm đến suýt nữa không thở nổi, cũng đúng lúc này, trong đầu hiện lên một cái nghi vấn, hiện tại lời nữ chủ muốn nói rõ ràng là, “Ta nhất định sẽ sống sót.” A (⊙_⊙)

Tuy rằng Tô Tuyết biết đây là diễn nhưng lúc nhìn đến Lê Thanh chết đi, nàng lại cảm nhận được một loại bi thương khó có thể diễn tả thành lời [13], tựa như nháy mắt liền mất đi cả thế giới.

*[13] khó có thể diễn tả thành lời. Nguyên tác: nan dĩ ngôn dụ (难以言喻)

Nỗi tức giận cũng tùy theo mà đến, Tô Tuyết đứng dậy, bắt lấy kiếm liền hướng nam thứ đâm tới, nàng hiện tại thầm nghĩ muốn phát tiết cái loại cảm tình mạc danh trong lòng mình, dù sao bộ phim truyền hình này là do nàng đầu tư, muốn thế nào đều có thể.

Nam thứ một trận mạc danh kỳ diệu, hiện tại rõ ràng phân đoạn này là do diễn viên đóng thế đến quay a! ! Nhưng Tô Tuyết đã động thủ, đạo diễn cũng chưa hô dừng, hắn đành phải miễn cưỡng chính mình cùng Tô Tuyết tiếp tục giao thủ.

Mấy hiệp sau, nam thứ bị một kiếm đâm trúng trong ngực, túi máu đặt ở ngực nháy mắt liền vỡ ra, nam thứ: “……” Khoan đã nào, hắn rõ ràng không phải là vật hi sinh a, hắn rõ ràng là vì tình mới bị nữ chủ gϊếŧ chết, hiện tại kiểu chết này rất nhảm nhí ! !

Nhưng việc đã đến nước này, nam thứ cũng chỉ có thể kiên trì diễn tiếp, hắn che lấy miệng vết thương ở ngực, giãy dụa nói: “Tuy rằng ngươi tuyệt tình như vậy…… Nhưng ta vẫn là……”

“Câm miệng!” Tô Tuyết lạnh lùng nói.

Nam thứ: “…… ! !” Không để cho hắn có cơ hội nói lời thoại sao! ! Thật quá đáng mà QAQ

Tô Tuyết diện vô biểu tình nói: “Ngươi liền vì 【】( tên của nữ thứ ) chôn cùng đi thôi!”

Nam thứ: “QAQ” vì cái gì hung như vậy ! Hắn chỉ đang diễn thôi mà a……

Đạo diễn lúc này mới hô 'cắt', nam thứ khóc lóc mà nhìn đến đạo diễn, “Đạo diễn, nàng là thật muốn gϊếŧ ta a, cứu mạng!”

A Đạo nói: “Không, chính là người ta diễn quá sâu [14] mà thôi, điều này chứng minh nàng diễn xuất rất tốt.”

*[14] diễn quá sâu. Nguyên tác: nhập hí bỉ giác thâm (入戏比较深). Quá nhập vai.

Tô Tuyết ôm ngực nói: “Đúng vậy, diễn xuất của ngươi còn cần tôi luyện tôi luyện.”

Lê Thanh cũng rón rén đi đến: “……” Tình tiết vừa rồi tổng cảm giác có điểm vi diệu a, Tô Tuyết không có khôi phục ký ức đi……

Nam thứ: “……” Tổng cảm giác có chỗ nào không đúng.

“Đúng rồi!” Nam thứ lại nói: “Tình tiết chỗ này rõ ràng không phải như vậy a, nam thứ làm sao có thể chết tức tưởi như vậy !” [15]

*[15] tức tưởi. Nguyên tác: biệt khuất (憋屈)

A Đạo nói: “Ta thấy Tô Tuyết lâm thời phát huy cũng không tồi, lúc các ngươi đang diễn, ta cũng đã thuận tiện đem kết cục sửa lại.”

“Gì?” Nam thứ trợn tròn mắt.

Mọi người thật là một trận phập phồng [16], sợ A Đạo lại não động đại khai [17], đem « phim thần tượng võ hiệp vườn trường » đổi thành cái gì « phim thần tượng kỳ huyễn võ hiệp vườn trường ».

*[16] phập phồng. Nguyên tác: đề tâm điếu đảm (提心吊胆).

*[17] não động đại khai (脑洞大开)

A Đạo nói: “Ta phát hiện nam chủ ở đoạn cuối phim căn bản không có gì dùng tới a, chính là vẫn nằm ở trên giường, rất uất ức.”

Biên kịch: “Đây rõ ràng là tình tiết ngươi nói cho ta biết a! ! Ta chỉ là chiếu theo ngươi nói mà viết thôi! !”

A Đạo trấn an nói: “Ngươi đừng sinh khí mà, ta trước đó là chưa kịp suy nghĩ rõ ràng [18]. Bởi vì nam chủ rất vô dụng, cho nên, ta đã nghĩ ra một cái kết cục mới.”

*[18] suy nghĩ rõ ràng. Nguyên tác: khảo lự thanh sở (考虑清楚)

A Đạo liền đem cái sản phẩm mà mình não động đại khai liền nói ra, tình tiết của phần kết bị hắn sửa đến thay đổi hoàn toàn.

Sau khi nữ thứ bị nam thứ đâm chết, nữ chủ đột nhiên phát hiện người mà mình vẫn yêu lại là nữ thứ, nam chủ chỉ là người yêu trong tưởng tượng [19] của nàng mà thôi!

*[19] người yêu trong tưởng tượng. Nguyên tác: tha dụng lai khi phiến tự kỷ đích nhân (她用来欺骗自己的人)

Vì thế nữ chủ nộ sát nam thứ, dùng máu tươi của nam thứ và nam chủ tiến hành huyết tế, từ chỗ ác ma mà hoán hồi linh hồn của nữ thứ, hai người liền như vậy HE.

Biên kịch quả thực hoảng sợ: “Đạo diễn, chúng ta không thể như vậy a! Đề tài đều thay đổi, tuyệt đối sẽ bị độc giả ném cà chua !” Hơn nữa là tối trọng yếu là, mọi người nhất định sẽ cảm thấy rằng đều là do biên kịch hắn loạn viết, đến lúc đó người mất hết thanh danh chính là hắn a OTZ

A Đạo nói: “Không, ta cảm thấy rằng kết cục này của ta quả thực là hoàn mĩ.”

Diễn viên đóng vai nam chủ cũng bất mãn, “Đạo diễn, ngươi như vậy quả thực thật quá đáng mà, ngươi đem « vườn trường » đổi thành « võ hiệp » còn chưa tính, bây giờ còn đổi thành ma huyễn là sao đây, là tối trọng yếu là đất diễn của nam chủ cư nhiên còn không bằng nữ thứ, ngươi thật muốn như vậy sao ?”

A Đạo nói: “Ta là đạo diễn, ta nói gì thì là cái đó !”

Nam chủ nổi giận, đem kịch bản ném đi, “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý diễn bộ phim thần tượng rẻ tiền này sao !” Nam chủ thật là một người có chỗ chống lưng [20], hơn nữa hiện tại cũng coi như có chút danh tiếng [21], cho nên, hắn liền tự tiện rời khỏi.

*[20] có chỗ chống lưng. Nguyên tác: hữu hậu thai đích nhân (有后台的人)

*[21] có chút danh tiếng. Nguyên tác: tiểu hồng (小红).

Kết quả sau đó chính là A Đạo tức giận mà cắt đi rất nhiều phân diễn của nam chủ, thêm vào càng nhiều cảnh nữ chủ và nữ thứ điềm mật kính đầu [22], bộ phim truyền hình này thật đã hoàn toàn…… Biến thành phim bách hợp……

*[22] điềm mật kính đầu (甜蜜镜头). Ngọt ngào, lãng mạn, ướŧ áŧ.