– Lạc Thanh Dao, tỉnh dậy –
Một thanh âm thần bí nhưng uy lực vang vọng lên trong đầu nàng, như một tiếng gọi từ cõi xa xăm nào đó, kéo nàng ra khỏi giấc ngủ sâu.
Lạc Thanh Dao khẽ nhíu mày, cảm giác quen thuộc và xa lạ đồng thời len lỏi trong tâm trí.
Nàng từ từ hé mở đôi mắt, thoạt đầu, mọi thứ chỉ là những hình ảnh mờ ảo, không rõ ràng.
Nhưng dần dần, cảnh vật trước mặt trở nên sắc nét hơn, từng chi tiết nhỏ hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm.
Trước mắt Lạc Thanh Dao là một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cánh rừng xanh mướt trải dài, những tán cây cao vυ't đan xen vào nhau như một bức màn xanh rậm rạp, tạo ra một không gian bí ẩn và bình yên.
Tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng theo gió thổi, mang theo hương thơm dịu mát của hoa cỏ.
Phía xa xa, dòng suối nhỏ uốn lượn như dải lụa bạc, nước chảy trong vắt, len qua những tảng đá phủ rêu, tạo ra những âm thanh róc rách nhẹ nhàng, tựa như bản nhạc của thiên nhiên.
Lạc Thanh Dao ngồi dậy, cảm giác cơ thể mình tràn đầy sức mạnh, nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Lạc Thanh Dao lúc này không còn là con người, không còn thân xác yếu ớt của một phàm nhân hay một tu sĩ nữa.
Mà giờ đây, nàng là Thần thú cổ đại, Cửu Vỹ Hồ Ly.
Mỗi cử động của nàng, mỗi nhịp thở đều làm mặt đất dường như rung chuyển theo.
Thanh âm bí ẩn ấy vẫn vang lên trong đầu Lạc Thanh Dao, như một tiếng gọi quen thuộc, như có ai đó đang cố gắng đánh thức điều gì trong nàng mà chính bản thân nàng cũng chưa rõ.
Nàng đưa ánh mắt nhìn quanh, cố tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm nhưng chỉ có những tán cây xanh ngắt và dòng suối tĩnh lặng đáp lại nàng.
Cảm giác lạc lõng và trống trải thoáng qua trong lòng Lạc Thanh Dao.
Nàng không nhớ được mình là ai nữa.
Những ký ức về hai kiếp trước bị phong ấn. Những mảnh ghép rời rạc về một cuộc sống khác, về những tình cảm, những chuyến phiêu lưu đã từng tồn tại không còn nữa.
Cảm giác hư hư thực thực thoáng hiện lên trong tâm trí Lạc Thanh Dao, những hình ảnh còn sót lại quá mờ ảo, không đủ rõ ràng để nàng hiểu được toàn bộ chuyện gì đang diễn ra ở đây.
‘Ta đang ở đâu? Ai đang gọi ta?’ Lạc Thanh Dao tự hỏi, đôi mắt sắc lạnh lướt qua khung cảnh xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Nhưng linh cảm của nàng mách bảo rằng, tiếng gọi ấy không phải là ảo giác, có một sức mạnh vô hình nào đó đang cố dẫn dắt nàng tìm thấy nó.
Lạc Thanh Dao đứng dậy, chín chiếc đuôi mềm mại của nàng khẽ đung đưa theo nhịp chuyển động của cơ thể, tạo ra một hình ảnh đầy huyền bí và quyền năng.
Ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đuôi phản chiếu dưới ánh nắng, như những bông hoa nở rộ trong không khí trong lành của cánh rừng.
Từng bước chân của nàng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, không để lại dấu vết nào trên mặt đất như thể nàng đang bước trên những đám mây.
Sự hiện diện của Lạc Thanh Dao khiến cả cánh rừng tĩnh lặng, mọi sinh vật nhỏ bé đều cảm nhận được sức mạnh to lớn tỏa ra từ nàng.
Chúng lặng lẽ ẩn nấp, nín thở trước vẻ đẹp và quyền lực của vị Thần thú cổ đại.
– Lạc Thanh Dao, đừng bao giờ quên lý tưởng của ngươi –
Thanh âm lại lần nữa vang lên, lần này rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn, như muốn xuyên thấu qua mọi tầng lớp ký ức bị phong ấn của nàng.
Lạc Thanh Dao dừng lại, đôi mắt lóe lên một tia sáng.
Thế nhưng, càng cố nắm bắt, những mảnh ký ức ấy lại càng mờ nhạt hơn, như những mảnh vỡ của một bức tranh bị che khuất bởi lớp bụi thời gian.
Những ký ức về hai kiếp trước, về tình yêu, về nỗi đau, và những cuộc phiêu lưu bị chôn vùi trong góc khuất của tâm trí.
Lạc Thanh Dao cảm thấy một sự trống rỗng, mơ hồ bao phủ lấy nàng, như thể một cái thứ gì đó rất quan trọng đã bị đánh mất.
Những hình ảnh chớp nhoáng, những âm thanh mờ nhạt cứ vờn quanh nàng như những làn sóng nhấp nhô, chực chờ lấn át tất cả, khiến nàng như phát điên không thể kiềm chế nổi.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua, mang theo hương hoa dại, nhưng lại không thể xóa tan cảm giác thống khổ trong tâm hồn nàng.
Bất chợt, một đoạn ký ức vụt sáng lên trong thức hải Lạc Thanh Dao, như ánh lửa bùng cháy trong đêm tối.
Hình ảnh một cánh rừng hoang dã hiện ra, ánh nắng xuyên qua các tán cây, chấm phá những mảng sáng trên mặt đất.
Tiếng gió, tiếng suối, tất cả đều hòa quyện thành một bản giao hưởng sống động.
Nàng thấy mình, với thân thể đầy uyển chuyển, đứng trên một ngọn đồi, ngắm nhìn cánh rừng rộng lớn phía trước.
Nàng nhớ ra rồi, nàng là Cửu Vỹ Hồ Ly, một Thần thú cổ đại với chín chiếc đuôi dài và mượt mà.
Mỗi chiếc đuôi đều phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tượng trưng cho mỗi sức mạnh và quyền năng riêng biệt mà nàng sở hữu.
Nơi đây, cánh rừng rộng lớn và đầy bí ẩn chính là lãnh địa của nàng, nơi mà nàng đang bảo vệ và yêu thương hết mực.
‘Đây là nơi ta thuộc về.’ Lạc Thanh Dao thì thầm, cảm giác như từng nhịp tim của nàng hòa nhịp cùng với hơi thở của thiên nhiên xung quanh.
Cảm giác ấy tràn ngập trong nàng, mang đến niềm an lạc sâu thẳm.
Nơi đây không chỉ đơn thuần là một khu rừng hoang dã mà còn là vùng đất linh thiêng của thần thú, nơi quy tụ các dị tộc và những sinh vật huyền bí.
Trong ký ức, nàng thấy hình ảnh mình đứng giữa khu rừng, vương vấn trong lòng cảm giác bảo vệ, trách nhiệm với nơi này, với các sinh vật yếu đuối cần nàng che chở.
‘Đây chính là vùng đất mà ta phải bảo vệ về.’ Lạc Thanh Dao thầm thì, nhận ra mình không chỉ là một Thần thú, mà còn là một sứ giả của hoà bình, một người bảo vệ cho những sinh linh yếu ớt.
Hình ảnh về những cuộc chiến mà nàng đã trải qua để bảo vệ những gì thuộc về mình, những cái chết của kẻ thù và sự hy sinh của bản thân tràn về như một cơn lũ quét đè nén tâm trí nàng.
Cảm giác vững chắc và kiêu hãnh trỗi dậy trong lòng Lạc Thanh Dao.
Nhưng bên cạnh đó, cảm giác trống rỗng khó tả đồng thời hiện lên.
Nàng không biết tại sao, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng lấn át sự kiêu hãnh lúc nãy.
Hình ảnh của cánh rừng tươi đẹp xung quanh mặc dù tràn đầy sức sống, lại không thể làm nàng vơi đi nỗi lo lắng đang hiện diện trong tâm hồn.
Lạc Thanh Dao nhớ đến thanh âm vang vọng trong đầu lúc nãy, âm thanh đã nhắc nhở nàng về mục đích mà nàng không được quên.
Đừng bao giờ quên lý tưởng của mình.
Câu nói đó như một lời chỉ dẫn, nhắc nhở cho suy nghĩ của nàng, nhưng lý tưởng thật sự của nàng ở đây là gì?
Liệu có phải là bảo vệ nơi đây, giữ gìn sự bình yên cho khu rừng và những sinh vật trong đó?
Nàng nghĩ rằng đó là lý do duy nhất để nàng tồn tại ở thế giới này.
Nhưng ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện, một đáp án khác dâng lên trong lòng nàng.
– Bảo vệ nơi đây là chưa đủ –
Một giọng nói khác sâu trong linh hồn nàng thì thầm.
– Tìm được con đường thật sự của mình nữa –
Cảm giác mâu thuẫn giữa lý trí và tâm hồn khiến nàng bối rối, như thể hai phần của chính nàng đang vật lộn với nhau vậy.
Nỗi đau khổ và hoang mang như một làn sóng cuồn cuộn khiến Lạc Thanh Dao bức bối và thống khổ vô cùng.
Không gian xung quanh chìm vào sự yên tĩnh tưởng chừng như không hồi kết, chỉ có tiếng suối chảy và tiếng lá xào xạc dưới chân nàng.
Mỗi giây trôi qua, nỗi trống rỗng ấy lại càng gia tăng, như thể nó đang nhấn chìm nàng trong dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Sau một lúc lâu vật lộn với những cảm xúc chồng chéo, Lạc Thanh Dao hít một hơi thật sâu.
Nàng cảm nhận được không khí trong lành len lỏi qua từng tế bào cơ thể.
‘Ta không việc gì phải đau khổ như vậy cả.’ Lạc Thanh Dao tự nhủ, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
Nàng quyết định sẽ vừa bảo vệ nơi này, vừa tìm ra con đường thật sự của mình.
‘Ta sẽ không để sự mâu thuẫn này làm ta phiền lòng nữa. Ta có thể làm được cả hai.’ Lời tuyên bố trong lòng khiến Lạc Thanh cảm thấy như có một nguồn sức mạnh mới trào dâng trong mình.
Với sự kiên định đó, Lạc Thanh Dao bước đi, mỗi bước chân đều trở nên vững vàng hơn.
Nàng sẽ không chỉ là một thần thú bảo vệ khu rừng hoang dã này, nàng sẽ tự khám phá bản thân mình, tìm hiểu những bí ẩn còn ẩn giấu trong sâu thẳm linh hồn.
‘Ta sẽ không quên lý do tồn tại của mình.’ Lạc Thanh Dao thầm thì, cảm giác mừng rỡ và quyết tâm bắt đầu lan tỏa trong tim.
Khu rừng đang chờ đón nàng, những thử thách và cơ hội mới đang chờ đợi phía trước.
Nàng cảm thấy, hành trình này không chỉ là một cuộc phiêu lưu, mà còn là sự tìm kiếm chính mình, một hành trình của tự do và khám phá.
Và như vậy, Lạc Thanh Dao tiếp tục bước đi trên hành trình dài của mình.
Mỗi bước đi, nàng cảm thấy sức mạnh trong người dần dần hồi phục, và nỗi lo lắng cũng dần biến mất.
Một bước đi của sự hy vọng và ước mơ to lớn, không chỉ cho chính mình mà còn cho cả những sinh vật trong khu rừng mà nàng yêu quý và cần bảo vệ nữa.
Hành trình của Lạc Thanh Dao trong kiếp này tiếp tục với những thách thức và cuộc chiến không ngừng nghỉ để bảo vệ khu rừng và những sinh vật sống trong đó.
Những ngày đầu tiên, khi Lạc Thanh Dao tỉnh dậy trong thân xác của Cửu Vỹ Hồ Ly, nàng cảm thấy có chút lạ lẫm với cơ thể mới.
Cảm giác như có một phần nào đó trong nàng chưa kịp hòa nhập với sức mạnh của thân thể này.
Tuy nhiên, với trí tuệ và thiên phú xuất sắc của mình, Lạc Thanh Dao nhanh chóng làm quen với những đặc điểm và sức mạnh vượt trội của bản thân.
Nàng biết cách thu gọn lại sức mạnh của mình, không để nó tự động lan ra ngoài.
Vì thế, mỗi hành động của nàng không còn tạo nên những rung động như trước trong khu rừng này nữa.