Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 2 - Chương 10: Kiếm Tâm Vĩnh Hằng: Dòng Chảy Thời Gian

Lạc Thanh Dao trở về Thanh Vân Tông sau hành trình dài đằng đẵng trên con đường thực hiện lý tưởng hòa bình.

Khi nàng bước vào cổng môn phái, một cảm giác quen thuộc tràn về.

Không gian tràn ngập tiếng cười nói của những sư huynh, sư tỷ.

Các đệ tử trẻ tuổi đều kính cẩn nhìn theo nàng với niềm ngưỡng mộ và kính phục sâu sắc.

Khắp nơi, mọi người vây quanh nàng, trao những lời chúc phúc và niềm vui rạng ngời dành cho nàng.

Đối với họ, Lạc Thanh Dao không chỉ là một đồng môn, mà còn là biểu tượng của sự kiên cường và trí tuệ, đã chiến đấu và hy sinh cho lý tưởng của mình.

Khi mọi người dần tan đi, Lạc Thanh Dao lặng lẽ trở về phòng mình.

Căn phòng cũ kỹ nhưng luôn mang đến cho nàng cảm giác bình yên.

Ngồi xuống trên chiếc giường gỗ, Lạc Thanh Dao nhắm mắt lại, thả lỏng mình vào sự tĩnh lặng.

Bất chợt, một thanh âm vang lên trong đầu nàng, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng uy lực vô biên:

– Nhiệm vụ hoàn thành –

Lạc Thanh Dao không cảm thấy ngạc nhiên, không hoảng hốt hay sợ hãi.

Trong sâu thẳm linh hồn, nàng cảm nhận được một sự kết nối lạ lùng với thanh âm này.

Như thể đã nghe nó từ lâu, từ một thế giới xa xôi nào đó.

Thanh âm kia lại cất lên, rõ ràng và dứt khoát:

– Đăng xuất khỏi thế giới này trong vòng một giờ –

Không một chút do dự, nàng mở mắt và lặng lẽ mỉm cười.

Nàng không biết " Đăng Xuất " này có đồng nghĩa với cái chết hay không, và nàng cũng không quan tâm.

Dù cho đây có là kết thúc thực sự của nàng, Lạc Thanh Dao cũng sẽ đối mặt mà không chút nuối tiếc.

Con đường tu luyện của nàng luôn là con đường đơn độc.

Không phải chỉ để đạt đỉnh cao mà còn để thấu hiểu về bản thân, về lòng vị tha và sự bao dung.

Trước khi rời khỏi thế giới này, nàng quyết định gặp lại Trần Dực một lần cuối.

Hắn là một người bạn đã luôn bên cạnh nàng suốt quãng thời gian dài.

Trần Dực luôn âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng, dù chưa bao giờ nói ra lời yêu thương hay mong chờ sự hồi đáp nào từ nàng.

Nàng tìm hắn trên sân luyện kiếm, vẫn dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén và tràn đầy kiên định ấy.

"Trần Dực, luyện kiếm với ta." Giọng Lạc Thanh Dao cất lên, bình thản mà cương quyết.

Trần Dực nhìn nàng, đôi mắt thoáng chút sững sờ nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Nàng có yêu cầu hắn đi tìm cái chết, hắn cũng sẽ không chút do dự mà thực hiện.

Vậy thì một trận đấu kiếm với hắn cũng chẳng là gì cả.

Hai người cùng rút kiếm, không ai nói gì thêm.

Trong từng nhịp di chuyển của Lạc Thanh Dao, Trần Dực cảm nhận được một sự xa cách mơ hồ, như thể nàng không còn thuộc về nơi này nữa.

Từng đường kiếm của nàng tinh tế nhưng vẫn chứa đựng sự quyết liệt, sắc bén.

Hắn nhận ra rằng nàng đang dần rời xa thế giới này, rời xa hắn.

Kết thúc buổi luyện kiếm, Lạc Thanh Dao thu kiếm lại, nhìn Trần Dực bằng ánh mắt bình tĩnh.

Ánh mắt không chút gợn sóng nhưng lại ẩn chứa một sự tiếc nuối không thể diễn tả bằng lời.

Nàng khẽ cất giọng:

"Ta không thuộc về nơi này, Trần Dực. Ta phải rời khỏi đây, mãi mãi."

Trần Dực đứng lặng người, nỗi đau như bóp nghẹt trái tim hắn.

Hắn đã nhận ra một điều từ lâu rằng Lạc Thanh Dao không thuộc về bất kỳ ai, hay bất kỳ nơi nào.

Nhưng giờ đây khi nàng nói ra điều ấy, hắn mới phải chấp nhận một sự thật tàn khốc rằng nàng sắp rời xa hắn thực sự.

Đôi môi Trần Dực run rẩy, cố gắng nở một nụ cười bình thản nhưng không che giấu được sự đớn đau trong đôi mắt:

"Ta hiểu rồi..."

"Ta chỉ mong nàng sẽ luôn giữ được bản tâm của mình."

"Bất kể nàng đi đâu hay làm gì. Hãy luôn là chính mình nhé."

Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Lạc Thanh Dao biết rõ rằng sự ra đi của mình sẽ để lại một khoảng trống lớn trong lòng Trần Dực, nhưng nàng không thể nào thay đổi được điều đó.

Con đường của nàng không chấp nhận những cảm xúc ràng buộc, không cho phép nàng phân tâm vì những tình cảm riêng tư.

Nếu muốn tiếp tục hành trình của mình, nàng phải chấp nhận từ bỏ tất cả.

Lúc này, thanh âm bí ẩn lại vang lên trong đầu nàng:

– Bắt đầu đăng xuất –

Trước mặt Trần Dực, thân thể Lạc Thanh Dao dần dần trở nên trong suốt, từng chút một biến mất như sương khói.

Hắn chỉ còn biết đứng đó, tuyệt vọng nhìn người con gái mình yêu thương nhất dần tan biến mà không thể làm gì để níu giữ nàng lại.

Cảm giác bất lực và thống khổ xâm chiếm lấy hắn, nhưng hắn vẫn không thốt lên bất cứ lời oán trách nào.

Trái tim hắn đau đớn vô hạn.

Nhưng hắn biết rằng sự ra đi của nàng là để theo đuổi một lý tưởng cao cả hơn.

Khi Lạc Thanh Dao hoàn toàn biến mất, một luồng ánh sáng dịu nhẹ tụ lại tại nơi nàng từng đứng.

Dần hóa thành một viên ngọc màu xanh dương hình trăng khuyết.

Viên ngọc ấy, nhỏ bé nhưng rực rỡ, như chính nàng – Thanh thuần, kiên định, không chút vẩn đυ.c.

Trần Dực từ từ đưa tay chạm vào viên ngọc, ánh mắt hắn lấp lánh nỗi đau khôn nguôi.

Đôi môi nở nụ cười cay đắng, nước mắt trào ra lặng lẽ.

Trong khoảnh khắc đó, hắn như thấy lại nàng qua viên ngọc, một hình bóng quen thuộc nhưng giờ đây đã mãi mãi rời xa.

Trần Dực vừa cười, vừa khóc, tiếng thì thầm lặng lẽ vang lên như lời hứa với chính bản thân mình:

"Nàng sẽ quay trở lại..."

"Ta sẽ luôn ở đây, chờ nàng. Dù nàng có ở đâu, ta sẽ luôn theo sau nàng, bảo vệ nàng, không cần nàng phải đáp lại."

Nắm chặt viên ngọc trong tay, hắn biết rằng cuộc đời hắn đã vĩnh viễn thay đổi, không còn những tháng ngày bình yên như trước nữa.

Nhưng Trần Dực cũng hiểu rằng, đó là lựa chọn của nàng, là con đường mà nàng đã chọn.

Và dù không thể ở bên nàng, hắn sẽ vẫn dõi theo, bảo vệ lý tưởng mà nàng đã gửi gắm vào thế gian này.

Khi Lạc Thanh Dao hoàn toàn rời khỏi thế giới này, nàng cảm nhận được một luồng ánh sáng chói lòa bao quanh, đưa nàng vào một không gian vô tận, tĩnh lặng và yên bình.

Tại đây, thời gian và không gian như ngưng đọng, không còn những ồn ào, đấu tranh của trần thế.

Nhưng lòng nàng vẫn không chút yên ổn.

Trái tim nàng đập một nhịp mạnh mẽ, như một lời nhắc nhở rằng hành trình của nàng chưa kết thúc.

Sứ mệnh mà nàng ôm ấp vẫn còn chờ đợi phía trước.

Trong lúc ấy, một giọng nói uy quyền và thân quen lại vang lên trong tâm trí nàng.

Thanh âm đó vang dội trong không gian rộng lớn:

– Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ tại thế giới này. Giờ là lúc ngươi tiếp tục hành trình của mình –

Lạc Thanh Dao không hề ngạc nhiên, như thể từ tận sâu trong linh hồn mình, nàng đã biết trước điều này.

Tâm trí nàng tĩnh lặng như mặt hồ, không gợn chút sợ hãi hay do dự.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi kết cục.

Dù đó là tiếp tục bước đi, hay phải chấp nhận đánh đổi cả sinh mệnh mình cho sứ mệnh.

"Ta cam tâm tình nguyện." Lạc Thanh Dao đáp, giọng nói bình thản nhưng kiên định, không chút lưỡng lự.

Giọng nói ấy im lặng trong chốc lát rồi tiếp tục vang lên, mang theo một sự dịu dàng và thấu hiểu hiếm thấy:

"Ngươi đã hiểu rằng con đường ngươi chọn là một con đường đầy chông gai, sự hy sinh và cả những mất mát vô hình –

– Nhưng ngươi đã dám đối diện, không quay đầu, đó là điều mà không phải ai cũng làm được –

– Tâm nguyện của ngươi là sự hòa bình cho thế gian, và lòng ngươi đã dũng cảm từ bỏ tất cả để theo đuổi lý tưởng ấy –

– Ta sẽ đưa ngươi đến một thế giới mới, nơi mà những thử thách sẽ càng khốc liệt hơn –

– Nhưng cũng là nơi ngươi có thể đạt đến cảnh giới cao hơn nữa trong hành trình tu tiên –

Lạc Thanh Dao khẽ gật đầu, lòng nàng vẫn vững chãi như một ngọn núi kiên cố không bao giờ lay chuyển trước bão tố.

Nàng biết rằng con đường tu tiên không chỉ là việc đạt đến đỉnh cao của sức mạnh, mà còn là sự hiểu biết sâu sắc về lòng vị tha.

Về sự yêu thương và bảo vệ những gì đáng trân quý trong cuộc sống.

Đó là hành trình tự giác ngộ và rèn luyện bản thân.

Là hành trình vượt qua những du͙© vọиɠ và yếu đuối bên trong, để hướng tới một thế giới thanh bình hơn.

Nàng cảm thấy một luồng năng lượng mới chảy vào cơ thể, mạnh mẽ và tinh khiết, tựa như dòng suối ngọt lành giữa sa mạc khô cằn.

Cơ thể nàng như được tái sinh, cảm giác như tất cả những gánh nặng của thế gian đều đã tan biến.

Lạc Thanh Dao hiểu rằng hành trình mới đã bắt đầu.

Và nơi nàng đến sẽ không còn những bóng hình quen thuộc của những người đã từng cùng nàng chia sẻ các khoảnh khắc đau thương và vui sướиɠ nữa.

Nhưng nàng vẫn sẽ vững bước không quay lại, vì nàng biết rằng mỗi bước đi của mình đều vì một mục tiêu lớn lao hơn bản thân.

Vào khoảnh khắc ấy, Lạc Thanh Dao nghe thấy tiếng vọng cuối cùng từ không gian vô tận:

– Hãy luôn nhớ lấy, Lạc Thanh Dao, dù ngươi có ở đâu, hãy luôn giữ vững bản tâm, hãy luôn là chính mình –

– Đừng bao giờ quên lý tưởng mà ngươi đã theo đuổi, vì đó là con đường mà ngươi đã chọn, và cũng là con đường sẽ dẫn ngươi đến đích đến cuối cùng –

Khi tiếng vọng đó tan biến, không gian xung quanh nàng bừng sáng.

Như mở ra một cánh cửa dẫn tới một thế giới mới, nơi những thử thách mới đang chờ đợi.

Trong bóng tối mờ ảo, Lạc Thanh Dao cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt rằng con đường nàng chọn không hề vô nghĩa.

Dù nàng có biến mất hoàn toàn, lý tưởng của nàng vẫn sẽ còn mãi.

Những người như Trần Dực, và biết bao sinh linh đã cảm nhận được khát khao hòa bình và lòng nhân ái mà nàng để lại.

Họ sẽ là những người tiếp tục hành trình, là những ngọn đuốc dẫn lối cho thế gian.

Với một hơi thở cuối cùng trong cõi hư không, Lạc Thanh Dao nguyện cầu cho tất cả sinh linh được sống trong bình yên, không còn chiến tranh và chết chóc.

Hòa bình không phải là một lý tưởng dễ dàng đạt được.

Nhưng nàng tin rằng chỉ cần còn một người tin tưởng vào hoà bình, thế gian này sẽ luôn còn hy vọng.

Lạc Thanh Dao ra đi với niềm tin ấy.

Mang theo trái tim kiên định của một người đã trải qua mọi thử thách để đạt tới sự thanh tịnh trong tâm hồn.