Thời gian trôi qua như dòng sông miên man.
Những tháng ngày khổ luyện của Lạc Thanh Dao dần in sâu dấu ấn lên sức mạnh và quyết tâm của nàng.
Lạc Thanh Dao không còn là người con gái nhẹ nhàng như ngày nào mà đã trở thành một cường giả uy mãnh, vang danh khắp thế giới.
Những trận chiến nàng trải qua không chỉ đơn thuần là các cuộc đọ sức, mà còn là bài học, là hành trình hun đúc nên tinh thần thép cùng lòng trắc ẩn trong lòng nàng.
Lạc Thanh Dao không chỉ nổi tiếng nhờ sức mạnh vượt trội mà còn nhờ vào lý tưởng và cách nàng đối nhân xử thế.
Dù trải qua vô vàn cuộc chiến sinh tử, dù phải đối mặt với hàng loạt kẻ địch cường đại, nàng vẫn luôn giữ trong lòng niềm tin vào hòa bình.
Nàng tin rằng chiến tranh không phải con đường duy nhất để giải quyết mâu thuẫn.
Và sức mạnh thực sự không nằm ở khả năng tiêu diệt, mà ở khả năng thay đổi và thấu hiểu.
Những trận chiến đã biến Lạc Thanh Dao thành huyền thoại.
Trong những cuộc đối đầu tưởng chừng bất khả chiến bại, nàng vẫn đứng vững với ánh mắt cương nghị đầy kiên định.
Những cường giả, những nhân vật hùng mạnh nhất của lục địa.
Từng một thời không ai sánh nổi nay phải cúi đầu trước nàng.
Không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì lý tưởng cao cả mà nàng đang mang trên vai.
Người đời truyền tai nhau về Lạc Thanh Dao với biết bao lời tán dương và ngưỡng vọng.
Nàng là nữ chiến binh kiên cường, là nữ thần của hòa bình, người không lùi bước trước gian nguy.
Nhưng ẩn sau vẻ ngoài cứng rắn đó, Lạc Thanh Dao vẫn là một người con gái mang trong mình nỗi cô đơn sâu thẳm.
Là người lữ hành đơn độc trên con đường mình chọn.
Trong hành trình của mình, Lạc Thanh Dao gặp không ít đồng đội.
Những người kính phục và mong muốn cùng nàng hoàn thành lý tưởng hòa bình.
Họ đã sát cánh bên nhau, chiến đấu không chỉ để tồn tại mà còn để mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho muôn loài.
Nhưng nàng biết, dù họ có ở bên nàng, trách nhiệm và sứ mệnh của nàng là riêng biệt và không thể san sẻ cho ai.
Một trong những người đó là Trần Dực, người đồng hành luôn âm thầm theo dõi và bảo vệ nàng.
Trần Dực không phải là người duy nhất kính trọng Lạc Thanh Dao, nhưng tình cảm hắn dành cho nàng là điều đặc biệt hơn tất cả.
Những lần cùng nhau luyện kiếm, những lúc sát cánh trong cuộc chiến, ánh mắt của Trần Dực luôn chứa đựng sự dịu dàng pha lẫn đau đớn khi nhìn về nàng.
Hắn không nói ra, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi lần ánh mắt hắn dõi theo nàng đã tiết lộ tình cảm chân thành và sâu sắc đến mức hắn sẵn sàng chịu đựng.
Chỉ để được đứng phía sau bảo vệ và dõi theo nàng.
Dù biết tình cảm của Trần Dực, Lạc Thanh Dao vẫn không thể đáp lại hắn.
Tình yêu đối với nàng giờ đây chỉ là gánh nặng, là điều có thể làm nàng chùn bước trên con đường mình đã chọn.
Nàng đã một lần trải qua nỗi đau mất mát khi yêu và hiểu rõ, nàng không thể để trái tim mình yếu mềm thêm lần nữa.
Nàng chỉ có thể trao cho Trần Dực một ánh nhìn trân trọng, biết ơn, nhưng cương quyết từ chối.
"Trần Dực." Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng nói, ánh mắt nàng như ánh sao trời lấp lánh giữa đêm tối, vừa xa cách vừa dịu dàng.
"Ta rất cảm kích lòng trung thành và sự chân thành của huynh. Nhưng con đường ta chọn không có chỗ cho tình yêu hay sự chờ đợi."
"Ta không muốn bất kỳ ai phải hy sinh cuộc sống của mình vì ta."
Trần Dực nghe những lời đó, lòng hắn thắt lại, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt chứa đầy sự thấu hiểu.
"Ta biết, Thanh Dao." Hắn đáp, giọng nói khẽ run.
"Ta không mong nàng sẽ đáp lại tình cảm của ta. Ta chỉ cần nàng biết, cho dù nàng đi đến đâu, ta sẽ luôn ở đây, dõi theo và bảo vệ nàng."
Sự dứt khoát của Lạc Thanh Dao không làʍ t̠ìиɦ cảm của Trần Dực phai nhạt.
Hắn hiểu rằng, trong cuộc đời của Lạc Thanh Dao, lý tưởng và trách nhiệm của nàng là quan trọng nhất.
Nhưng điều đó chỉ càng làʍ t̠ìиɦ yêu của hắn trở nên chân thành và kiên định hơn.
Hắn không cần lời hồi đáp, không cần sự thừa nhận, chỉ cần biết rằng mình có thể đứng phía sau bảo vệ nàng là đủ.
Trần Dực dù phải chịu nhiều đau khổ vẫn cam lòng đứng sau Lạc Thanh Dao, làm một người bảo vệ thầm lặng của nàng.
Tình yêu của hắn là nguồn động lực âm thầm giúp nàng vượt qua những lúc khó khăn nhất.
Dù không thể bên cạnh nàng như một người tình tri kỷ, hắn chọn cách trở thành người đồng hành trung thành, giữ cho nàng một chỗ dựa trong thầm lặng mà bền bỉ.
Thời gian trôi qua, cùng với những cuộc chiến và bao lần gặp gỡ các cường giả trên lục địa, danh tiếng Lạc Thanh Dao ngày càng lan xa.
Nàng trở thành biểu tượng không chỉ của sức mạnh mà còn của niềm tin vào hòa bình.
Hình ảnh nàng đứng hiên ngang giữa chiến trường, tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt kiên định khiến tất cả đều phải kính phục.
Không ít kẻ thù khi đối mặt với nàng đã phải cúi đầu.
Không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì tinh thần và lý tưởng cao đẹp mà nàng truyền tải.
Nhưng cũng chính vì điều này, Lạc Thanh Dao lại cảm thấy nỗi cô đơn trong lòng ngày càng lớn.
Càng mạnh mẽ, nàng càng nhận ra rằng sức mạnh không thể bù đắp cho sự thiếu vắng của tình thân, của sự sẻ chia thực sự.
Trong mỗi chiến thắng, nàng đều thấy một phần của mình đang xa rời thế giới.
Xa rời những cảm xúc mà một con người bình thường có thể cảm nhận được.
Đôi lúc nàng tự hỏi, liệu mình có thật sự đang đạt được hòa bình không, hay chỉ đang tiếp nối một chuỗi chiến tranh không hồi kết.
Vào những đêm yên tĩnh, khi tất cả đều chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thanh Dao thường đứng lặng lẽ dưới ánh trăng, suy ngẫm về hành trình của mình.
Hình bóng của những người thân yêu, người đã khuất, những kỷ niệm đau thương, và cả tình cảm chân thành của Trần Dực luôn chực chờ trong tâm trí nàng.
Nhưng rồi nàng lại cất lên tiếng thở dài.
Chấp nhận rằng mình đã chọn con đường này, con đường cô độc để mang lại hòa bình cho thế gian.
Những gì nàng hy sinh, những gì nàng từ bỏ không còn có thể quay lại được nữa.
Nhưng nàng vẫn kiên định đi tiếp vì niềm tin mà nàng theo đuổi.
Lạc Thanh Dao với trái tim đầy lý tưởng và nỗi cô đơn chất chứa tiếp tục hành trình của mình.
Nàng hiểu rằng phía trước vẫn còn nhiều thử thách, và con đường mình đi còn dài lắm.
Nhưng nàng tin, dù chỉ cần một người hiểu và chia sẻ lý tưởng ấy, thì thế gian này vẫn còn hy vọng.
Đúng lúc này, Ma tộc và Tà tu lại trỗi dậy mang theo âm mưu xâm lược và hủy diệt toàn bộ thế giới.
Đây là hai thế lực đen tối đã nổi dậy từ hàng nghìn năm trước, mang theo bóng đen của sự tàn bạo và chết chóc.
Ma tộc là hiện thân của sức mạnh nguyên thủy, man rợ và vô tình, chúng chỉ biết cướp đoạt và hủy diệt để nuôi sống bản thân.
Tà tu, một đám khác, là những kẻ từng thuộc về con đường tu tiên nhưng đã lạc lối, đánh đổi linh hồn để theo đuổi sức mạnh bằng bất cứ giá nào, bất chấp hậu quả.
Hai thế lực này tuy khác biệt nhưng cùng chung một mục đích:
Tiêu diệt thế gian và lật đổ chính đạo, gieo rắc sự hỗn loạn và nỗi sợ khắp mọi nơi.
Khi xưa, chính đạo đã từng hợp lực lại. Dưới sự lãnh đạo của các đại tông môn, họ đã đẩy lùi được Ma tộc và Tà tu vào những góc u tối nhất của thế gian.
Cuộc chiến tàn khốc đã làm hao mòn lực lượng của hai kẻ thù này đến mức chúng gần như tuyệt diệt.
Chỉ còn lại một số ít chạy thoát, phân tán rải rác khắp các vùng đất hoang vu, tối tăm và lạnh lẽo nhất.
Suốt hàng nghìn năm qua, Ma tộc và Tà tu không ngừng lẩn trốn.
Chúng âm thầm hợp tác với nhau chờ ngày thế giới mất cảnh giác rồi lại trỗi dậy, mang theo mối đe dọa lớn hơn bao giờ hết.
Dù vậy, chính đạo không bao giờ buông lỏng cảnh giác.
Các tông môn, những người đứng đầu của chính đạo luôn không ngừng truy lùng và tiêu diệt tàn dư của Ma tộc và Tà tu.
Họ hiểu rõ rằng, dù một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi cả cánh rừng nếu không được dập tắt kịp thời.
Những cuộc hành quân tiêu diệt Ma tộc và Tà tu chưa bao giờ dừng lại.
Khắp mọi góc tối của thế gian đều có dấu chân của các đệ tử chính đạo, tất cả đều mang trong lòng sứ mệnh bảo vệ sự bình yên cho lục địa.
Mỗi người trong chính đạo, dù là cao nhân đắc đạo hay là người bình thường đều ý thức được rằng cuộc chiến này không chỉ chiến đấu vì bản thân, mà còn vì những người thân yêu, bạn bè.
Và cả những người tuy không thân quen nhưng cùng chung sống trên một lục địa, cùng chảy chung một dòng máu đỏ nữa.
Tình đoàn kết giữa các tông môn và dân chúng đã tạo nên một bức tường thành vững chắc.
Không chỉ để đối phó với Ma tộc và Tà tu mà còn là biểu tượng cho hy vọng và tương lai tươi sáng, nơi chiến tranh và hỗn loạn không còn đe dọa đến thế gian nữa.
Trong trận chiến cuối cùng này, chính đạo đã chuẩn bị kỹ càng hơn bao giờ hết, sẵn sàng đối đầu với những âm mưu đen tối của Ma tộc và Tà tu.
Hang ổ chính vẫn còn là một ẩn số, nhưng những đợt tấn công vào các tông môn gần đây đã khiến chính đạo cảm nhận được sức mạnh đang lớn dần hơn của chúng.
Từng đệ tử chính đạo, từ các tông môn lớn như Thanh Vân Tông, Cửu Thiên Tông đến những tán tu, nhân tài kiệt xuất nhất đều sẵn sàng xông pha vào tiền tuyến, bất chấp mọi hiểm nguy.
Với một niềm tin mãnh liệt rằng chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về họ, những người bảo vệ chính nghĩa.
Cả lục địa như đang chuẩn bị cho một cuộc chiến tàn khốc, nhưng ánh sáng hy vọng vẫn còn trong tim họ, rằng chính đạo sẽ chiến thắng và thế gian sẽ một lần nữa được bình yên.
Ngay trong tình thế căng thẳng như vậy, một cuộc họp của Thiên Vân Tông diễn ra với sự góp mặt của toàn bộ trưởng lão cùng tông chủ, các đệ tử kiệt xuất nhất.
Cuộc họp được tiến hành trong không khí khẩn trương.
Từng vị trưởng lão và tông chủ đều mang gương mặt nặng nề, trầm tư trước tình hình nguy hiểm do Ma tộc và Tà tu gây ra.
Cả thế giới đều đang phải đối mặt với cơn chấn động vô cùng lớn.
Bóng đen của tà ác đang dần lan rộng khắp nơi, uy hϊếp đến sự bình yên của nhân gian.
Tất cả đều biết rằng đây là một trận chiến sinh tử, không chỉ để bảo vệ các tông môn mà còn vì sự an nguy của toàn thế giới nữa.
Lạc Thanh Dao, với tư cách là một trong những cường giả mạnh nhất trên thế giới này cũng được triệu tập.
Nàng đến đây không chỉ vì năng lực của mình có thể giúp cho cuộc chiến trở nên dễ dàng hơn, mà còn vì trách nhiệm và lòng quyết tâm muốn thay đổi số phận của mình cùng số phận của những người khác nữa.
Nơi đây có mái ấm và những người nàng yêu thương nhất, sao nàng có thể để những thứ xấu xí và kinh khủng như vậy làm hại đến được?
Nàng muốn bảo vệ người nhà của nàng, cùng với những người tuy không thân quen nhưng cùng chung một mục đích phải bảo vệ mọi người như nàng nữa.
Giờ phút này, Lạc Thanh Dao chiến đấu không phải chỉ vì thay đổi số phận của mình.
Nàng muốn thay đổi số phận của tất cả mọi người trên thế giới này.
Nắm chặt Thiên Vân Kiếm dắt bên hông – Người bạn luôn đồng hành cùng nàng trong những trận chiến nguy hiểm và gay go nhất, Lạc Thanh Dao đứng giữa tất cả mọi người, ánh mắt kiên định không chút xao động, nao núng.
"Ta đi." Giọng nói đầy quyết đoán, dứt khoát của Lạc Thanh Dao vang lên.
Tất cả mọi người trong điện đều quay lại nhìn nàng, và không một ai tỏ ra bất ngờ trước quyết định của nàng hết.
Bọn họ đều nhận ra được một điều từ trước đến nay rằng, chỉ cần nơi nào có chiến tranh, nơi ấy, mọi người sẽ luôn thấy bóng dáng trắng sáng của Lạc Thanh Dao xuất hiện.
Nhưng cũng có không ít người ngầm lo lắng.
Trận chiến này ẩn chứa sự hiểm nguy khó có thể lường trước được, không ai dám chắc chắn rằng mình có thể trở về không nữa.
Trần Dực đứng sau lưng Lạc Thanh Dao, hắn lặng lẽ theo dõi từng hành động của nàng.
Không biết từ khi nào, hắn nhận ra rằng bất kể Lạc Thanh Dao đi đâu hay làm gì, hắn đều không thể rời xa nàng nửa bước.
Mỗi bước đi của nàng đều như ẩn chứa một ma lực bí ẩn nào đó luôn hoá thành sợi dây vô hình nhưng chặt chẽ kéo hắn theo mà không thể cưỡng lại được.
Một nơi nguy hiểm như thế, làm sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng phải đi đối mặt một mình được?
Trong lòng Trần Dực, tình cảm dành cho Lạc Thanh Dao không chỉ là tình yêu sâu rộng, mà còn là trách nhiệm để bảo vệ người mà hắn coi là tất cả.