Mãn Cấp Hắc Tâm Liên, Trọng Sinh Ngược Tra Hằng Ngày

Chương 9

Lúc trước khi các nàng rời khỏi Thẩm phủ, ban đầu vốn mang theo chút tài vật, năm thứ nhất Hồng Anh coi như cũng tận tâm, giả bộ chủ tớ tình thâm.

Đợi đến lúc các nàng lơ là cảnh giác đối với nàng ta, Hồng Anh lại lấy hết tất cả tài vật tiểu thư mang theo.

Càng về sau, thấy trên người tiểu thư không có chất béo có thể kiếm, Hồng Anh cũng hoàn toàn bộc lộ ra bộ mặt sẵn có.

Hôm nay để nàng ta biết trong tay tiểu thư còn có mấy món đồ, không biết lại sẽ nhớ thương cỡ nào nữa…

Nghe vậy, trên mặt Hồng Anh hiện ra mấy phần ân cần: “Người có thể nghĩ thông suốt là được rồi, ta đã sớm khích lệ người, sợ là phủ Thượng thư kia người không trở về được nữa, còn không bằng sớm quyết định cho chính mình!”

Thẩm Thư Ý giống như cười mà không cười nhìn nàng ta một cái, Hồng Anh ra vẻ thân cận nói: “Tiểu thư, ta nói lời này người đừng không thích nghe, mặc dù ta là nha đầu bên cạnh phu nhân, nhưng cũng ở chỗ này cùng người bốn năm, đương nhiên cũng có tình cảm với người.”

“Người cũng biết Trương ma ma bên cạnh phu nhân là cữu mẫu của ta, lúc trước ta nghe ngóng được từ bà ta, phu nhân căn bản không có ý định đón người về phủ.”

Thẩm Thư Ý ra vẻ hốt hoảng, trầm mặc hồi lâu: "Vậy sao?”

“Còn không phải sao, dù gì phu nhân cũng không phải mẫu thân sinh ra người, cho dù Lão phu nhân nhớ tới người, nhưng nếu phu nhân không muốn người trở về, thì sẽ tìm được lý do.”

“Không phải ta không muốn hầu hạ người, mà là người thật sự không tin ta, lúc trước bởi vì ta là người bên cạnh phu nhân nên người đề phòng ta khắp nơi, về sau bị mất đồ vật, Ngọc Bình càng hoài nghi đến trên đầu ta, nô tỳ thật đúng là hết đường chối cãi…”

Nhìn dáng vẻ ấm ức chực khóc của Hồng Anh, đôi mắt hạnh của Thẩm Thư Ý yên lặng không chút thay đổi.

Không thể không thừa nhận, Hồng Anh là có vài phần thông minh, phen này thành thật với nhau, ngược lại đã giải thích được hành vi của nàng ta mấy năm nay.

Đáng tiếc, mấy năm này phóng túng, lá gan của nàng ta cũng càng lúc càng lớn, đến chủ tử trong phủ cũng dám tùy ý bố trí.

Thẩm Thư Ý ấm giọng nói: “Hóa ra là ta hiểu lầm ngươi rồi.”

Hồng Anh thấy nàng dễ lừa gạt như vậy, chỉ cảm thấy nàng là kẻ ngu ngốc: “Tiểu thư yên tâm, chỉ cần người tin ta, ta nhất định sẽ không phụ lòng người.”

“Nhưng người cũng phải nghe ta khích lệ một câu, hôm nay chúng ta ở Phật Tự này, phải sớm đưa ra quyết định cho chính mình, mấy thứ trong tay người, càng phải tính toán xem dùng như nào, nếu như người tin ta, ta sẽ tìm cửa hàng đổi thành tiền giúp người, tuyệt đối có giá trị hơn so với người trực tiếp đưa chúng ra…”

Thẩm Thư Ý làm ra vẻ do dự, thoạt nhìn cũng không hoàn toàn bị nàng ta thuyết phục.

“Ngươi để ta suy nghĩ đã.”

Hồng Anh biết rõ việc này không gấp được, dù sao mấy năm này, nàng ta quả thực không được Thẩm Thư Ý tin tưởng.

Dứt lời, Hồng Anh liền lưu loát thu bát đũa trên bàn ăn trước mặt.

“Nô tỳ mang mấy thứ này trả lại trước, gần đây trời lạnh, người khỏe dễ bị bệnh.”

Nói xong, Hồng Anh mang theo hộp cơm che dù vội vàng rời khỏi, trong lòng lại thầm suy nghĩ.

Đồ trong phòng này, nàng ta đã lượn qua không biết bao nhiêu lần, nếu trong tay Thẩm Thư Ý còn có cái gì, nhất định là dấu ở nơi khác.

*

Nàng ta đi rồi, Ngọc Bình nhịn không được nói: “Tiểu thư, Hồng Anh luôn giở thủ đoạn trộm đồ, người không thể tin nàng ta.”

Khóe môi Thẩm Thư Ý cong lên, trấn an: “Tâm lý ta nắm chắc.”

Ngọc Bình yên lòng, chẳng qua vẫn nói: “Mấy món kia là nô tỳ tìm người đổi, hôm nay lại để Hồng Anh trả lại có tốt hay không?”

Thẩm Thư Ý cười nói: “Nàng ta đi, đồ ăn của chúng ta mới càng tốt hơn.”

Trong mắt Ngọc Bình hiện lên một vòng mờ mịt.

Vì sao?

Với tính tình kia của Hồng Anh không ăn trộm đồ ăn cũng không tệ rồi, cho dù muốn nịnh nọt tiểu thư, cũng sẽ không cam lòng tự bỏ tiền trợ cấp các nàng đâu.

Thẩm Thư Ý xem thấu suy nghĩ của nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Hôm nay bắt được trong tay ta còn đồ mang đi cầm được, kiếm chút mỡ màng, đương nhiên sẽ ân cần chút ít.”

“Nhưng cho dù là nàng ta bỏ tiền cho chúng ta ăn, tiểu thư cũng sẽ không tin nàng ta.” Ngọc Bình khó hiểu.

Thẩm Thư Ý cầm chiếc quạt gấp có hơi cũ nát một chút, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cứ nghĩ đi.”

Nghe vậy, Ngọc Bình thuận theo lui sang một bên, chăm chú suy nghĩ.

Thẩm Thư Ý cũng không xen vào nữa, mấy nha hoàn bên người nàng có tất cả ưu điểm, chẳng qua là kiếp trước nàng quá ẩn nhẫn, lại suy tính chu toàn thay các nàng, cho nên xa cách nàng, các nàng cũng không rơi vào kết cục tốt.

Hôm nay, nàng đã nghĩ thông suốt.

Nàng chỉ bảo vệ được các nàng nhất thời, chưa chắc đã bảo vệ được cả đời.

Để nàng vất vả thay các nàng khắp nơi, chẳng bằng để cho các nàng ấy tự mình đứng lên.

*

Chạng vạng tối, quả nhiên Ngọc Bình chưa kịp đến phòng bếp lấy đồ ăn, Hồng Anh đã mang theo hai hộp đựng thức ăn trở về.

“Tiểu thư, bữa tối đã đến.”

Hồng Anh cười mỉm bắt đầu chia thức ăn, ngược lại như chưa bao giờ có ngăn cách của mấy năm nay.

Ngọc Bình nhìn đồ ăn quả thực càng phong phú hơn bữa trưa, không khỏi ngẩn ngơ.

Nhưng với nguyên do trong đó, nàng ấy suy nghĩ cả buổi trưa, vẫn nghĩ không thông.

“Sao lại nhiều như vậy.” Sắc mặt Thẩm Thư Ý không thay đổi, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

Hồng Anh cười nói: “Cỡ nào? Quản sự nói là đối chiếu với đồ ăn giữa trưa để mang tới.”

Một câu, lại khiến cho Ngọc Bình thay đổi sắc mặt, cũng lập tức hiểu được.

Hồng Anh đang khích bác quan hệ của mình và tiểu thư!

Nàng ấy muốn tiểu thư cho rằng, chính nàng ấy có tâm tư riêng, ăn vụng đồ ăn, do đó lại khiến cho tiểu thư nghi ngờ mình, như vậy nàng ta có thời cơ lợi dụng.

Đến lúc đó cầm được trang sức, nàng ta mới có thể được tiểu thư tin tưởng.

Nghĩ thông suốt điểm này, Ngọc Bình tức giận hai má có chút đỏ lên: “Nói bậy, rõ ràng đồ ăn trưa nay không nhiều như tầm này.”

Hồng Anh cũng không giận, cười nói: “Ta không rõ ràng lắm, muội muội nếu không tin, có thể đi tìm quản sự hỏi một chút, tóm lại ta cùng ông ta cũng không có giao tình gì, ông ta không đến mức kính trọng ta vài phần đâu.”