Chàng Tú Tài Nghèo Cùng Phu Lang Của Hắn Ở Nhà Quyền Quý

Chương 96 Thư đồng

Lục Xuyên cùng Tạ Ninh từ Trân Ngọc Các bước ra, liền trực tiếp về nhà.

Dù rằng trước đó dỗi Phúc Thọ quận chúa một hồi rất vui vẻ, nhưng hôm nay cảm xúc thay đổi quá lớn, Tạ Ninh cũng không muốn tiếp tục dạo phố.

Khi Lục Xuyên và Tạ Ninh vừa vào sân, Tề quản gia đến bẩm báo.

“Lão gia, chính quân, thôn trưởng Hoa Khê tới.”

Ngày hôm qua vừa mới dọn vào thành, Tạ Ninh đã cho toàn bộ hạ nhân dạy bảo: “Nơi này là Lục trạch, các ngươi từ nay về sau chính là hạ nhân của Lục gia nên gọi lão gia cùng chính quân đi.”

Vì vậy, ngoại trừ ba người Bạch Ngọc Liên Hoa và Lưu ma ma còn gọi là cô gia cùng công tử, những hạ nhân khác đều đã sửa miệng.

Thôn trưởng cùng Lục Xuyên cùng lúc bước vào cửa.

Lục Xuyên trước đó đã viết thư gửi, Tạ Ninh đã phân phó cho người đưa thư đưa đi, thôn trưởng vừa nhìn thấy thư, kích động vô cùng.

Con trai út của hắn vốn không phải là thư đồng của tú tài, nhưng tú tài này chính là một thần đồng, lại còn là tiểu tế của Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Sau này nhất định tiền đồ vô lượng.

Hiện tại nhà ai có nội tình người đọc sách, thư đồng đều từ nô bộc chọn lựa, con của hắn không những không cần nhập nô tịch, còn có thể dính dáng đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Đại tử Trần Thanh Sơn đã định sẽ tiếp nhận vị trí thôn trưởng của hắn, chỉ có tiểu nhi tử không có đường đi, trước kia tính đưa đi học nghề nhưng không vui, giờ có được cơ hội như vậy, hắn cũng coi như an lòng.

Cũng không uổng công hắn trước đây đã chiếu cố Lục Xuyên, có việc tốt quả nhiên không quên hắn.

Sau đó, thôn trưởng bảo Trần Thanh Thạch nhanh chóng thu dọn hành lý, còn hắn tự đi tìm Lý thợ xây, vừa khéo Lý thợ xây hôm nay ở nhà.

Thôn trưởng liền dẫn theo tiểu nhi tử cùng Lý thợ xây vào thành.

Lục Xuyên vội vã bảo Tề quản gia mời họ vào.

Thôn trưởng vừa vào liền định hành lễ, cuối cùng Lục Xuyên hiện tại thân phận không giống nhau, là tiểu tế của Hầu phủ nên không thể so với bọn họ, người bình dân.

Lục Xuyên lập tức ngăn lại, cười nói: “Thôn trưởng, ngài đừng hành lễ, ta dám để cho ngài hành lễ sao? Ta sợ nửa đêm cha mẹ vào mộng quở trách ta. Nếu muốn hành lễ thì là ta, vãn bối này hướng ngài hành lễ.”

Thôn trưởng bị Lục Xuyên ngăn lại, hoảng hốt mà từ chối: “Không không không, điều này không được, ngươi hiện tại thân phận không giống nhau.”

Lục Xuyên: “Có gì không giống nhau, mặc kệ ta là thân phận gì, vẫn là hậu bối của người.”

Một phen kéo nhau ngồi xuống nói chuyện, nha hoàn dâng nước trà. Tạ Ninh cũng ở bên cạnh tiếp khách, Lục Xuyên nếu coi thôn trưởng là trưởng bối, tự nhiên cũng là trưởng bối của hắn.

Trần Thanh Thạch không ngồi mà đứng bên cạnh thôn trưởng chờ, hắn là đảm đương thư đồng hạ nhân, không phải là đảm đương khách nhân.

Thôn trưởng cảm thán nói: “Làm khó Xuyên tiểu tử ngươi còn nhớ đến ta, từ nay về sau tiểu tử Thanh Thạch này liền giao cho ngươi, tiểu tử này da dày thịt béo, cứ việc sai bảo.”

Lục Xuyên cười nói: “Thôn trưởng nói đùa, Thanh Thạch ca này là người nhạy bén, tâm tư linh hoạt, đúng là thư đồng nhưng lại là đại tài tiểu dụng. Trước đây ta chuẩn bị thành thân thì Thạch Thanh ca cũng ít nhiều bận rộn vì ta.”

Thôn trưởng cười cười, tuy rằng hắn cảm thấy tiểu nhi tử không giống những người trong thôn kiên định chịu khó làm việc nhưng nghe người khác khen vẫn thấy rất vui.

Thôn trưởng nói: “Xuyên tiểu tử ngươi không chê là được. Còn có, người truyền tin mời Lý thợ xây đến, ta thuận tiện nên mang người đến cho người, hắn giờ ở ngoài cửa đang chờ.”

Lục Xuyên mừng rỡ: “Mau mau mời vào!” Hắn còn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến ngày mai, không nghĩ rằng hôm nay đã tới.

Tạ Ninh cũng là vẻ mặt vui mừng, mấy ngày trước ở trong thôn lần đầu tiên dùng bồn cầu kéo dây thừng nước từ trên đó sẽ chảy đi, hắn lúc ấy đã cảm thấy rất ngạc nhiên, rất nhanh đã thích ứng.