Thật quá đáng hận, quá hận!
Muốn sớm lộ diện trước Thái hậu như vậy sao?
Được... được... ta sẽ thỏa mãn ngươi!
Tưởng Nhược Nam vừa đi vừa căm tức nghĩ.
Đột nhiên phía trước vang lên giọng nói chế giễu: “Tưởng Nhược Lan, làm gì mà tức tối như thế, ai đắc tội với nàng sao?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở một nơi không xa phía trước mặt, Cảnh Tuyên Đế thân mặc long bào đang đứng dưới ánh mặt trời nhìn nàng toét miệng cười, đôi mắt đào hoa cong lên, hàm răng trắng tinh sáng lấp lánh. Gần đây, mỗi lần gặp hắn Tưởng Nhược Nam không còn thấy lạ nữa, hai ba ngày Cảnh Tuyên Đế lại xuất hiện trước mặt nàng, mỗi lần đều vọt ra từ một chỗ nào đấy mà nàng không ngờ tới, thỉnh thoảng Tưởng Nhược Nam còn không kìm được mà nghĩ, con rệp thối này lẽ nào biết phép chuyển dịch?
Tưởng Nhược Nam thầm thở dài trong lòng, đi lên hành lễ với hắn.
Không ngoài dự đoán, cái nắp miệng của Cảnh Tuyên Đế lại mở ra rồi. Không sai, bề ngoài nhìn hắn uy nghiêm lạnh lùng, là bậc chí tôn thiên hạ không ai với tới được, nhưng thực ra lại là kẻ mắc bệnh nói nhiều.
Không ngờ phải không, Tưởng Nhược Nam cũng thật sự không ngờ.
“Nhìn đường nàng đi, có lẽ vừa từ Trữ Tú cung ra, đã gặp các mỹ nhân của trẫm chưa? Bộ dạng tức tối vừa rồi của nàng liệu có phải nhất thời gặp nhiều mỹ nhân quá nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phải không? Nàng cũng không cần phải để ý làm gì, diện mạo là do trời ban, ngưỡng mộ cũng không làm được gì đâu!”
Cảnh Tuyên Đế nói một hơi, đầu mày cuối mắt đều vương ý cười.
Khóe miệng Tưởng Nhược Nam giật giật, nàng cảm thấy con rệp thối này không phải là Hoàng đế, có lẽ sớm đã bị người ta đè bẹp thành thủ lợn rồi, cái miệng hắn thật đáng ghét!
“Hoàng thượng, nếu không có chuyện gì thần phụ xin cáo lui trước!” Thèm vào ở đây điên điên dại dại với nhà ngươi!
Tưởng Nhược Nam hành lễ rồi đi vượt qua hắn.
Cảnh Tuyên Đế cũng vội quay người, “Trẫm còn chưa nói xong, Tưởng Nhược Lan, càng ngày nàng càng to gan rồi đấy!”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, quay lại nhìn hắn bất lực nói: “Hoàng thượng, người còn muốn nói gì nữa? Thần phụ xin rửa tai cung kính lắng nghe.”
Cảnh Tuyên Đế bước hai bước tới gần nàng hơn, nhưng khi gần áp sát nàng thì dừng lại, đột nhiên thu nụ cười về, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: “Nhược Lan, vừa rồi tại sao nàng lại tức giận, nói cho ta nghe xem.”
Chuyện của Tưởng Sính Đình đương nhiên không thể nói cho Hoàng đế nghe, Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, đáp: “Vừa rồi Hoàng thượng chẳng đã nói đấy ư, vì thần phụ đột nhiên được gặp nhiều mỹ nhân như vậy nên bị choáng váng. Một sự đả kích không nhẹ!” Thế ngươi đã hài lòng chưa?
“Không cần phải cảm thấy bị đả kích. Nàng cũng rất đẹp!” Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, khẽ nói.
“Á...” Tưởng Nhược Nam nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cảnh Tuyên Đế vẫn nhìn nàng, đôi mắt hoa đào đột nhiên không còn vẻ kiều diễm nữa, mà trở nên dịu dàng tĩnh lặng hơn, “Ta nói, nàng cũng rất đẹp.”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn có chút ngẩn ngơ, một lát sau, nàng cười khan hai tiếng, “Thần phụ còn phải tới cạo gió cho Thái hậu, thần phụ xin cáo lui...”
Tưởng Nhược Nam không dùng dằng thêm nữa, quay người bước đi, cảm nhận được ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm theo mình từ phía sau, nàng bỗng thấy lạnh hết sống lưng.
Nhất định là nàng đã nghĩ lung tung rồi, nhất định thế, hắn là Hoàng thượng, phụ nữ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, trong Trữ Tú cung chẳng phải còn tới hơn trăm cô gái xinh đẹp yêu kiều chờ hắn chọn hay sao, sao có thể có ý gì với nàng được?
Đừng tự đề cao bản thân quá, đây là hiện thực, không phải tiểu thuyết xuyên không!
Ba ngày sau là lần tuyển chọn tú nữ thứ hai. Lần tuyển này diễn ra ở Ngự hoa viên, do Thái hậu, Hoàng hậu và các phi tần cùng chọn.
Bốn tú nữ một tổ, chính là bốn người ở cùng phòng với nhau, lần lượt bước lên phía trước để Thái hậu, Hoàng hậu và các phi tần ngắm nghía. Họ sẽ lựa chọn tú nữ dựa vào cách ăn vận, tranh điểm, khí chất, phong thái và tướng mạo.
Sự náo nhiệt lần này, Tưởng Nhược Nam đương nhiên không thể bỏ qua. Suốt cả quá trình, nàng đều đứng bên cạnh Thái hậu, thỉnh thoảng cũng đưa ra một vài chủ ý. Trước đó, Lưu Tử Đồng từng nói với nàng, Lưu phu nhân đã sắp xếp hôn sự cho nàng ta, chỉ đợi sau khi bị rớt tuyển sẽ đính hôn.
Khi đến lượt Lưu Tử Đồng, Thái hậu nhìn bộ dạng thanh tú, trắng trẻo, thuần khiết của nàng ta thì rất thích, đang chuẩn bị giữ thẻ bài của nàng ta lại. Tưởng Nhược Nam nhìn thấy, khẽ nói với bà: “Thái hậu, trước kia chính con đã đẩy cô ta xuống nước, hại cô ta bị bệnh suốt một năm.”
“Bệnh suốt một năm?” Thái hậu chau chau mày rồi lại khe khẽ lắc đầu, lướt qua thẻ bài của Lưu Tử Đồng.
Phía bên kia, Hoàng hậu và các phi tần giữ lại không ít thẻ bài, Cận Yên Nhiên, Tưởng Sính Đình, Lâm Đan Phượng đều được giữ lại.
Thái hậu hỏi Tưởng Nhược Nam: “Nghe nói đường muội nhà con cũng là tú nữ?”
Tưởng Nhược Nam nghe vậy, nhìn Tưởng Sính Đình một cái, Tưởng Sính Đình từ đầu tới cuối luôn để ý phía Thái hậu và Tưởng Nhược Nam, lập tức cảm nhận được ánh mắt của nàng, vội vàng nhìn qua. Thấy Tưởng Nhược Nam chỉ cho Thái hậu nhìn về phía mình, trên mặt Thái hậu còn nở nụ cười, Tưởng Sính Đình bỗng thấy như mở cờ trong bụng.
Thái hậu nhìn Tưởng Sính Đình một cái, quay đầu lại nói với Tưởng Nhược Nam: “Khá xinh đẹp đấy, lát nữa đưa tới Từ Ninh cung ngồi một lát.”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Vâng.”
Nửa canh giờ sau, cuộc tuyển chọn kết thúc, hơn một trăm tú nữ giờ chỉ giữ lại hơn năm mươi người, những người còn lại một số sẽ được ban hôn với các thân vương quý tộc, một số sẽ bị trả về.
Hơn năm mươi tú nữ được giữ lại sẽ tiến hành “ngự tuyển” vào mười ngày sau đó, tức là đích thân Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu sẽ lựa chọn, đây cũng là thời khắc lựa chọn phi tần cho hậu cung.
Sau khi việc tuyển chọn kết thúc, Tưởng Nhược Nam cho người gọi Tưởng Sính Đình đến.
“Đường tỷ.” Tưởng Sính Đình gặp nàng liền cười, nụ cười ngọt tới nỗi lông mao của Tưởng Nhược Nam dựng hết cả lên.
Tưởng Nhược Nam nhìn cô cười điềm đạm: “Chẳng phải muội muốn ta đưa muội tới thỉnh an Thái hậu sao? Giờ chúng ta qua đó.”
“Đa tạ đường tỷ, đa tạ đường tỷ!” Tưởng Sính Đình mặt mày hớn hở, lòng như nở hoa.
Tưởng Nhược Nam quay người cười nhạt, Tưởng Sính Đình vội vàng đi theo.
“Đường tỷ, Thái hậu nhân từ không? Có dễ tiếp xúc không? Hôm nay người có hài lòng với muội không? Muội nên làm thế nào mới có thể khiến người thích muội?” Tưởng Sính Đình vì quá kích động nên đưa ra một loạt các câu hỏi.
Sao có thể không kích động, được gặp mặt Thái hậu thì việc vào cung của cô ta mười phần chắn chín rồi, hơn nữa vị trí chắc chắn sẽ không thấp.
Tưởng Nhược Lan này vẫn dễ bị giật dây như thế.
Tưởng Nhược Nam bị cô ta hỏi tới phát chán, dừng chân lại, đầu nhìn cô ta, lạnh lùng đáp: “Muội nên nói ít thôi, Thái hậu sẽ thích muội hơn.” Nói xong đi thẳng.
Tưởng Sính Đình nhìn theo bóng nàng nghiến răng, tạm thời ta sẽ cho ngươi được đắc ý, rồi sẽ có ngày ngươi phải quỳ dưới chân ta!
Sau đó lại thay bằng bộ mặt tươi cười, vội vàng đuổi theo.
Trong Từ Ninh cung, Tưởng Sính Đình đoan trang hành lễ với Thái hậu. Thái hậu vì có quan hệ với Tưởng Nhược Nam nên vô cùng khách khí với Tưởng Sính Đình, đầu tiên là ban ngồi, rồi lại tặng một chuỗi trân châu làm quà gặp mặt.
Tưởng Sính Đình ghi nhớ lời Tưởng Nhược Nam, trầm mặc ít nói, chỉ mỉm cười, càng thể hiện được sự ôn hòa dịu dàng, lại thêm tướng mạo vô cùng xuất chúng, vì vậy Thái hậu rất hài lòng.
“Tưởng cô nương có những tài nghệ gì?” Thái hậu cười hỏi.
Tưởng Sính Đình tim đập thình thịch, Thái hậu hỏi tới chuyện này, xem ra đã vô cùng hài lòng với cô ta rồi.
“Tiểu nữ cầm kỳ thi họa, ca hát nhảy múa, thêu thùa, mỗi thứ đều biết một ít.” Tưởng Sính Đình cúi đầu, mặt ửng hồng.
Thái hậu cười càng tươi hơn, Tưởng Nhược Nam cũng hơi kinh ngạc, dám ăn nói như thế trước mặt Thái hậu, đương nhiên là vô cùng chắc chắn, tuyệt đối không phải “chỉ biết một ít”. Xem ra từ nhỏ tới lớn, Tưởng Sính Đình này vì muốn vào cung mà đã hao tâm khổ tứ không ít rồi.
Nhưng, ngươi muốn vào cung là có thể đẩy người khác vào lò lửa hay sao?
“Hay lắm, hay lắm.” Thái hậu cầm tay Tưởng Nhược Nam cười, “Đường muội của con là một cô nương vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích, con ở trong Tưởng phủ mấy năm, chắc tình cảm với đường muội tốt lắm phải không?”
Tưởng Nhược Nam thấy Tưởng Sính Đình đang định lên tiếng thể hiện, nàng bèn đáp ngay: “Vẫn nên để tự đường muội nói thì hơn.”
Thái hậu cười nhìn Tưởng Sính Đình, Tưởng Sính Đình ngượng ngùng cúi đầu: “Trong lòng tiểu nữ luôn coi đường tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, đường tỷ là người mà tiểu nữ quý nhất.”
Những lời này càng khiến Thái hậu vui vẻ, cũng thấy có thiện cảm với Tưởng Sính Đình hơn.
Lúc này Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng: “Thái hậu, đường muội nói không sai, khi ấy chính con cũng coi đường muội như muội muội ruột của mình, có chuyện gì cũng kể cho đường muội nghe!”
“Thế ư, hai cô nương nhỏ chẳng có bí mật gì, tốt chứ sao.” Thái hậu tiếp tục cười, Tưởng Sính Đình cũng cười rất vui vẻ, thầm nghĩ, Tưởng Nhược Lan này đúng là đang giúp mình thật.
Tưởng Nhược Nam cũng cười, nhìn Tưởng Sính Đình, ánh mắt bỗng dưng lạnh lẽo.
“Thái hậu, khi ấy con không muốn vào cung, muốn được gả cho An Viễn Hầu nhưng chẳng có cách nào khác. Đúng lúc chuẩn bị từ bỏ, nếu không phải nhờ đường muội đưa ra một chủ ý hay, dạy con dùng cách đánh cược để ép Hoàng thượng ban hôn, thì hôm nay sao con có thể được toại nguyện thế này?”
Lời vừa thốt ra, nụ cười trên môi Tưởng Sính Đình và Thái hậu đều cứng lại, sắc mặt của Tưởng Sính Đình trắng bệch, cơ thể bắt đầu run lên không ngừng, cô ta ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn.
Sắc mặt hiền từ của Thái hậu cũng dần trở nên lạnh lẽo, bà nhìn Tưởng Sính Đình cười điềm đạm: “Tưởng cô nương có thể nghĩ ra cách ấy, quả là thông tuệ!”
Tưởng Sính Đình “bộp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Thái hậu, run rẩy lắp bắp nói: “Thái hậu... không phải thế... không phải thế... Khi ấy tiểu nữ chỉ nói đùa, không ngờ đường tỷ lại cho là thật...”
Thái hậu cười nhạt đáp: “Tưởng cô nương làm gì thế này? Ai gia có trách cô nương đâu, sao phải sợ tới mức ấy? Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Tưởng Sính Đình nào dám đứng lên, quỳ mãi dưới đất run rẩy không thôi. Thái hậu quay đầu nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, mau đỡ đường muội con đứng dậy, xem ra làm cô nương sợ rồi!”
Tưởng Nhược Nam đi đến bên cô ta, cúi xuống nhìn, khẽ mỉm cười nói: “Đường muội, đứng dậy đi, chẳng phải chỉ là đang kể lại mấy chuyện trước kia hay sao, sao muội lại sợ tới mức này, lẽ nào muội đang lo lắng? Nhưng rõ ràng muội đã giúp ta, tại sao lại lo lắng? Ta thật sự không hiểu!”
Tưởng Sính Đình quỳ dưới đất, sợ tới mức toàn thân lạnh toát. Sao cô ta có thể không sợ chứ, ai mà chẳng biết, Thái hậu từ lâu vẫn muốn đưa Tưởng Nhược Lan vào cung làm phi, giờ để bà biết chính cô ta đã ngáng chân làm hỏng việc ấy, không biết bà sẽ trừng phạt cô ta thế nào, nhưng ít nhất thì, việc vào cung lần này là không thể nữa rồi.
Vì muốn được vào cung cô ta đã chuẩn bị lâu như thế, phải chịu bao nhiêu cực khổ, khó khăn lắm mới chờ được tới ngày hôm nay thì lại bị vài câu giống như vô tình của Tưởng Nhược Lan phá hỏng! Trong lòng cô ta bỗng cảm thấy vô cùng căm hặn, nếu có thể, cô ta chỉ muốn xông tới bóp chết Tưởng Nhược Lan thôi.
“Thái hậu, khi ấy tiểu nữ thấy đường tỷ vì chuyện này mà chẳng màng ăn uống, sầu não u uất, tiểu nữ lo lắng cho đường tỷ, muốn làm đường tỷ vui, nên mới buột miệng nói thế, không ngờ đường tỷ lại làm thật. Tiểu nữ biết tội rồi, mong Thái hậu trách phạt!”
Thái hậu xưa nay vốn uy quyền quen rồi, Tưởng tướng quân giao Nhược Lan cho Tiên đế, Tiên đế và bà đều có ý muốn gả Nhược Lan vào Hoàng thất, mặc dù không phải với thân phận Hoàng hậu, nhưng có sự quan tâm của bà, Nhược Lan chắc chắn sẽ không phải chịu khổ chịu thiệt. Nhưng nhà họ Tưởng rõ ràng biết chuyện này còn dám giở thủ đoạn sau lưng, chẳng khác gì muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ với quyền uy của bà! Mà mục đích của họ cũng rất thâm sâu, Thái hậu vốn là người trong cung, trải qua không ít sóng gió phong ba, sao lại không nhìn ra chứ?
Bà cười nhạt một tiếng trong lòng, sau đó nhìn Tưởng Sính Đình đang quỳ dưới đất, điềm đạm cười, đáp: “Tưởng cô nương không cần căng thẳng, việc Hoàng thượng hạ chỉ giờ đã là sự thật không thê thay đổi. Nhược Lan được gả cho An Viễn Hầu cũng là sự thật, dù có truy cứu chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Tưởng cô nương sắc mặt rất xấu, chi bằng lui về nghỉ ngơi đi.”
Tưởng Sính Đình nhìn bộ dạng điềm tĩnh của Thái hậu, không đoán được dụng ý của bà, đành dập đầu tạ ân, lui ra ngoài.
Thái hậu đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với nhà họ Tưởng, đợi Tưởng Sính Đình lui ra rồi, bà lại hỏi Tưởng Nhược Lan về cuộc sống trước kia của nàng khi còn ở nhà họ.
Tưởng Nhược Nam cũng không giấu, nàng đáp: “Bá phụ bá mẫu luôn đối với con rất tốt, đặc biệt là bá mẫu. Biết con không thích học lễ nghi phép tắc, cũng không ép con, thỉnh thoảng con ra ngoài gây chuyện, bá mẫu sợ con bị Tiên đế trách phạt, còn giúp con giấu nhẹm đi...”
Thái hậu càng nghe, sắc mặt càng trầm xuống, cuối cùng bà khẽ thở dài, nắm chặt tay Tưởng Nhược Nam, nói: “Đều tại sức khỏe của ai gia không tốt, nếu không cũng chẳng đưa con tới nhà họ Tưởng, và như thế...” Cũng không biến nàng thành ra thế này, khiến Hoàng nhi chán ghét. Hơn nữa Nhược Lan sớm đã là con dâu của bà rồi...
Tưởng Nhược Nam không ngờ những lời của mình lại khiến Thái hậu nảy sinh cảm giác tội lỗi tự trách bản thân như thế, trong lòng bỗng cảm thấy hối hận. Nhưng nàng làm thế này cũng giúp Nhược Lan hả giận, cũng muốn Thái hậu giúp nàng hả giận.
Nàng nắm chặt tay Thái hậu, “Thái hậu, giờ chẳng phải con đang sống rất tốt ư?”
Thái hậu lại thở dài, “Nếu con sống tốt thật thì tại sao lại không chịu động phòng với An Viễn Hầu?”
Tưởng Nhược Nam chẳng biết phải trả lời thế nào, chuyện này không tiện giải thích, nhưng rõ ràng Thái hậu đã cho rằng Tưởng Nhược Lan hiện tại không hạnh phúc, và hiển nhiên, bà đổ tội lỗi đó lên người nhà họ Tưởng.
“Ai gia mệt rồi, hôm nay con hãy lui về trước đi!” Thái hậu nói.
Ra khỏi Từ Ninh cung, nàng đã thấy Tưởng Sính Đình đang đứng đợi mình bên ngoài.
Tưởng Nhược Nam lúc này chẳng muốn để tâm tới cô ta nữa, cô ta muốn vào cung, nàng cứ không cho cô ta vào đấy. Mà nàng tin rằng bắt đầu từ lúc này, Thái hậu cũng sẽ không cho phép cô ta vào cung nữa.
Tưởng Nhược Nam làm như không nhìn thấy Tưởng Sính Đình, đi lướt qua người cô ta.
Tưởng Sính Đình không ngờ nàng lại phớt lờ mình như thế, tức tới mức giậm chân bình bịch, chỉ vào nàng tức giận hét lên: “Tưởng Nhược Lan, ngươi lại dám đối với ta như vậy.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Ở đây có không ít con mắt nhòm ngó, cô dám gào lên như thế, không phải đã quên thân phận của mình rồi chứ?”
Tưởng Sính Đình bình tĩnh hơn một chút, nhìn trái ngó phải, thấy không có ai để ý tới họ mới hạ giọng nói: “Tưởng Nhược Lan, khi ấy rõ ràng chúng ta đã nói với nhau, ngươi không bao giờ được nói chuyện này ra, hôm nay tại sao ngươi lại phản bội lời thề?” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, giống như hận không thể nuốt chửng nàng vào bụng.
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Ngươi tức giận gì chứ, ta có làm sai gì đâu? Thái hậu có trách phạt ngươi đâu? Ngươi ‘quan tâm’ ta như thế, ‘lo lắng’ cho ta như thế, Thái hậu sẽ càng quan tâm tới ngươi hơn!”
Tưởng Sính Đình tức tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta chỉ vào nàng: “Ngươi đừng có đứng ở đây mà vờ vịt, rõ ràng là ngươi cố ý, Thái hậu biết chuyện này sao có thể không giận chứ, ngươi cố ý! Ngươi đố kị việc ta được vào cung!”
Tưởng Nhược Nam túm chặn ngón tay của cô ta, rồi dùng sức hất ra: “Đừng có chỉ vào ta, ta không thích!”
Tưởng Sính Đình ôm lấy bàn tay bị nàng hất đau nhói kia, nước mắt lưng tròng: “Tưởng Nhược Lan, ngươi vong ân bội nghĩa, là nhà họ Tưởng chúng ta đã nuôi lớn ngươi! Mẹ ta cha ta một lòng coi ngươi như con đẻ, thế mà ngươi lại đối xử với chúng ta như thế! Lương tâm ngươi không áy náy ư?”