Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 20

[ Ngày 05.08.2024]

------------------

Bác sĩ Abel có lẽ cũng nhận thấy sự nghi ngờ của John và lúng túng giải thích: “Tôi là bác sĩ, bệnh nhân không muốn nói chuyện nên tôi chỉ có thể hỏi nhiều thôi. Nếu gặp nhau trên đường mà tôi không chủ động chào hỏi, cũng không quan sát, hỏi han họ hoặc người thân họ sau khi uống thuốc thì tình trạng bệnh thuyên giảm, làm sao tôi có thể hiểu được tình trạng của bệnh nhân?”

John: “…”

John chợt phát hiện ra một điểm đáng nghi: “Ông có quan hệ thân thiết với mục sư Cornell lắm sao? Có thể đọc bút ký riêng của ông ấy nữa à?”

“Ồ, ông ấy là một người rất hiểu biết và đáng kính. Tôi thường mượn sách của ông ấy, ông ấy có nhiều tạp chí khoa học mà tôi chưa từng đọc bao giờ. Bưu điện chỗ chúng tôi chỉ có thể đặt mua báo, chuyển phát còn trễ nữa ấy chứ…”

John không chờ bác sĩ nói hết đã ngắt lời: “Ông đọc trộm bút ký của mục sư?”

“Không, không phải!” Bác sĩ Abel phủ nhận theo bản năng, sau đó chán nản hỏi: “Làm sao cậu biết?”

John bình tĩnh phân tích: “Trừ khi mục sư Cornell muốn làm hại ông, bằng không ông ta sẽ không cho ông đọc thứ nguy hiểm như vậy.”

Tiếp xúc với sự kiện huyền bí rồi sẽ thấy những thứ kỳ lạ.

Chưa nói đến nhân phẩm của mục sư Cornell như thế nào, nhưng mục sư già này chắc chắn không muốn một người đầy tò mò và có hứng thú với thế giới bên ngoài tiếp xúc với những thứ này, điều này sẽ mang lại mang lại rủi ro cho cuộc sống bình yên của lão.

Tất nhiên, tốt hơn hết là đừng nói thẳng ra như vậy.

Bác sĩ Abel nói với vẻ mặt áy náy: “Quả thực là tôi đã đọc lén bút ký. Có lẽ mục sư Cornell đã giấu nó rất kỹ, chỉ có một lần đặt nó lên bàn mà không kịp cất đi… Đoạn về sự tồn tại huyền bí được viết ngay ở trang đầu nên tôi rất ấn tượng, nhưng chưa đọc được vài trang thì mục sư Cornell đã về, tôi vội đặt bút ký về chỗ, sau đó thì không còn thấy cuốn bút ký nữa.”

“Ông không đoán được bút ký nằm ở đâu à?”

“Có, đại khái biết nó ở đâu.” Bác sĩ lưỡng lự vài giây rồi nói: “Phía sau giá sách có một cái két sắt, nhưng chúng ta không biết mật mã.”

Trong khi nói chuyện, họ đã chạy đến dưới sườn đồi.

Đi theo con đường rải sỏi vào nhà thờ, bên trong tối om không có chút ánh sáng nào. Điều này không bình thường, bàn thờ và giếng nước thánh phải được thắp nến quanh năm.

“Nguy rồi!”

Bác sĩ Abel hét gọi tên nữ tu, nhưng trong nhà thờ không có tiếng trả lời.

Trong khi bác sĩ còn đang do dự thì John đã lao vào.

“Ở đây có đèn pin.” Bác sĩ Abel mở vali lấy dụng cụ chiếu sáng ra.

Nhờ vào luồng sáng mờ nhạt này, John nhìn thấy nữ tu nằm cạnh bàn thờ, tay chân vùng vẫy liên tục, đầu cô lắc lư từ bên này sang bên kia, như thể đang gặp ác mộng. Dù bác sĩ Abel có gọi hay lay cô thế nào thì nữ tu cũng không thể tỉnh lại.

“Có chuyện gì thế?” Bác sĩ hoảng hốt hỏi.

“Cô ấy cũng đã tiếp xúc với tồn tại huyền bí, giống như chúng ta vậy.” John nhắc nhở.

Về mặt lý thuyết, ba người họ là nhóm dễ gặp rắc rối nhất ở thị trấn Đá Ngầm Đen.

John chiếu đèn pin lên tường và trần nhà thờ để kiểm tra những dấu vết khả nghi, nhưng lần này anh không tìm thấy gì.

“… Là thần Biển.”

“Cái gì?”

John quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của bác sĩ Abel dưới ánh đèn pin.

Bác sĩ run rẩy nói: “Con tàu ma là thật, vậy thì… thần Biển cũng có thật. Tương truyền, khi thần Biển sắp thức giấc, nước biển sẽ giống như đang sôi trào, một khối đá ngầm khổng lồ trồi lên từ đáy biển, mưa lớn sẽ nhấn chìm thị trấn, con người sẽ rơi vào ác mộng, rồi bị tiếng hát của Siren quyến rũ và dẫn dắt đi trong giấc ngủ, từ đó không bao giờ trở lại nữa.”

“Sao chỗ các ông vừa có thần Biển vừa có Siren nữa?”

“Siren là hóa thân của thần Biển, không ai biết nó trông như thế nào, ai nhìn thấy nó đều chết cả.” Bác sĩ Abel nắm lấy tóc mình thật chặt.

John cau mày nói: “Trước tiên tìm bút ký, sau đó chúng ta sẽ tìm hiểu về cái gọi là thần Biển, tốt nhất là làm cho thần Biển đυ.ng độ với Johnson!”

Làm thế nào để chạy thoát khỏi miệng hai con thú hung dữ?

Tất nhiên là làm cho hai kẻ đó đánh nhau!