Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 19

[ Ngày 05.08.2024]

----------

“…Mọi người đừng hoảng sợ, nếu muốn quay lại thu dọn đồ đạc thì phải làm càng nhanh càng tốt, Ngày mai chúng ta sẽ tìm cách tìm một nơi hẹp hơn, xây một cây cầu bắc qua đó!” Cảnh sát trưởng Alson hét lớn.

Johnson nhìn theo bóng lưng của John và bác sĩ Abel, nhưng không đi theo họ.

Thị trấn đã thay đổi một phần, nước đọng đã biến mất, nhưng những vết nứt vẫn còn trên khắp các đường phố. Có những khe nứt sâu không thấy đáy, vài cái khác thì nông và hẹp đến mức ngay cả một bàn chân cũng không thể lọt xuống.

Mặc dù vậy, John vẫn đi vòng qua những vết nứt này, cho dù khoảng cách có hẹp đến đâu, anh cũng sẽ không giẫm lên nó, thà đi thêm vài bước nữa.

Bác sĩ Abel cẩn thận hơn John, ông ta nhìn chằm chằm vào vết nứt, như thể sợ chúng đột nhiên mở miệng nuốt chửng người đi ngang qua. Sau khi quan điểm khoa học sụp đổ, thế giới trong mắt ông ta đã thay đổi hoàn toàn. Lúc nào ông ta cũng cảm thấy có những con quái vật ẩn náu trong bóng tối, những thứ tưởng chừng như bình thường sẽ đột nhiên lộ ra bộ mặt thật dữ tợn.

Thấy bác sĩ lo lắng đến độ sắp sụp đổ đến nơi, John chỉ có thể nhắc nhở: “Bác sĩ Abel, đi theo sau lưng tôi.”

“À, được.”

Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhịn không được hỏi: “Cậu không sợ sao?”

“Sợ cũng vô ích thôi.” John thấy bác sĩ đang nhìn quanh nên nói thêm: “Tên đó không theo chúng ta.”

Bác sĩ Abel gật đầu lia lịa, thả lỏng một chút, vừa ôm vali vừa cẩn thận nói: “…Có lẽ nào chúng ta đã hít phải khí độc thải ra từ vụ phun trào núi lửa, nên bị ảo giác? Trên thực tế, không có người đàn ông nào tự xưng là Johnson, rất đẹp trai và trông rất nổi bật?”

John: “…”

Hóa ra vị bác sĩ này vẫn chưa từ bỏ khoa học.

“Nếu như nghĩ như vậy có thể khiến ông dễ chịu hơn, vậy tôi đồng ý đây chỉ là ảo giác.” John nói một cách uyển chuyển. Là người Anh, anh thường không nói chuyện thẳng thắn như vậy.

Bác sĩ Abel không ngu ngốc, ông ta có thể nghe ra được suy nghĩ thực sự của John.

“Ôi, sao chuyện này lại xảy ra chứ?” Vẻ mặt chán nản bác sĩ, ông ta lẩm bẩm câu này như thể bị thần kinh.

Nói mấy lần nhưng không thấy John trả lời, bác sĩ Abel lại quay sang lẩm bẩm: “Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến sớm hơn, khi hắn ta trả lời rằng đã đến bằng tàu…”

“Nghĩa là sao?”

John cẩn thận tránh vết nứt trong khi xác định phương hướng. Trời quá tối, mưa ngày càng nặng hạt.

“…Tôi từng kể cho cậu nghe rồi, thị trấn Đá Ngầm Đen xưa kia từng bị nước biển nhấn chìm, nước mới rút được phân nửa thôi. Vùng nước ngoài khơi bây giờ, hồi xưa là khu vực cảng của thị trấn, có rất nhiều ngôi nhà bị nhấn chìm bên dưới.” Bác sĩ Abel nghiêm túc giải thích: “Nước chỉ sâu từ 4 đến 5 mét, thuyền lớn không vào được, bờ biển lại có nhiều đá ngầm, nếu không cẩn thận, thuyền đánh cá sẽ va vào đá và chìm. Dù có đổi sang thuyền nhỏ neo đậu ngoài khơi thì cũng khó có thể vượt qua an toàn nếu không có ngư dân thông thạo đường thủy dẫn đường.”

Thì ra là vậy, John hiểu ra rồi, chẳng trách dù anh hứa sẽ trả thêm tiền khi lên tàu, thuyền trưởng tàu Gió Tây vẫn không chịu đi thêm một dặm nữa để đưa anh đến thị trấn Đá Ngầm Đen.

Bác sĩ Abel oán trách: “Ở đây chúng tôi không thích nói chuyện, chỉ trừ khi uống rượu, nên dù có một quý ông với vẻ ngoài khác thường như vậy đến thị trấn Đá Ngầm Đen, trên thuyền đánh cá thì tin tức cũng sẽ lan truyền rất chậm. Tôi tưởng dạo này mình bận quá, cả ngày vùi đầu trong phòng khám chăm sóc bệnh nhân nên không nghe nói đến.”

Trước đây John đã cảm thấy bác sĩ này nói nhiều, rất giỏi ăn nói, trông chẳng giống người địa phương chút nào.