Vừa về đến nhà, cậu gặp ngay mẹ mình, bà Diêu Thiện, đang xuống ăn sáng. Bà tròn mắt nhìn cậu, cầm miếng sandwich trên tay, vừa muốn ăn lại vừa không dám ăn.
Trước giờ bà chưa từng thấy con trai mình thức dậy vào giờ này!
Lần gần đây nhất là khi cậu vừa vào cấp 3, buổi sáng đầu tiên nhất quyết không chịu đến trường, cuối cùng phải nhờ tài xế cõng lên xe.
"Nhung Nhung... con mộng du à?" Mẹ Lục không khỏi nghi ngờ.
Lục Nhung mỉm cười bất lực.
Cả mẹ và dì Lưu đều không ai tin cậu thực sự nghiêm túc giảm cân.
Sau khi an ủi mẹ xong, Lục Nhung hăng hái về phòng, tiếp tục với những thứ mà cậu đã chuẩn bị trước đó như súng massage, cà phê đen,...
Cậu bật một video tập thể dục mà mình đã lưu từ trước, chiếu lên màn hình lớn và bắt đầu tập theo.
Vì tương lai cậu muốn tham gia làng giải trí, nên Lục Nhung rất cẩn trọng với đầu gối của mình, không muốn vì giảm cân mà gây chấn thương.
Vậy nên kế hoạch giảm cân của cậu rất khoa học, phân chia thành nhiều giai đoạn rõ ràng.
Đang tập, cậu vừa nhớ lại những từ vựng tiếng Anh đã ôn lúc ăn sáng. Dù môn Văn không phải vấn đề lớn đối với cậu, nhưng Toán và Anh văn lại cần được chú trọng, và Lục Nhung không để lãng phí chút thời gian nào.
Mải mê tập luyện, cậu không nhận ra rằng cửa phòng đã mở hờ.
Mẹ Lục lén nhìn con trai, ngạc nhiên không nói nên lời. Đúng lúc nãy, bà nhận được một loạt tin nhắn từ hội bà tám trong khu, và khi mở ra, bà thấy ảnh con trai mình đang chạy bộ vào sáng sớm.
Mặt trời mọc từ phía Tây sao?
Nhớ lại lúc Lục Nhung vừa xuất viện, hôn mê sốt cao đến mức nói mơ về việc giảm cân, bà vẫn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.
Nhưng nhìn thấy cậu lúc này, bà không khỏi rưng rưng. Phải chăng con trai bà thật sự đã thay đổi rồi?
Mẹ Lục mừng rỡ, lập tức gọi video cho chồng dù đang trong thời gian chiến tranh lạnh, hạ giọng xuống để không làm phiền con trai đang luyện tập.
Lúc này, Lục Dương Thuần đang tham gia một cuộc họp xuyên quốc gia ở nước ngoài. Thư ký len lén liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Tổng Giám đốc Lục, cúi đầu thu dọn giấy tờ, giả vờ bận rộn. Trước sự thao thao bất tuyệt của đối tác, Dương Thuần gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giữ sự im lặng hơn nửa phút khiến người đối diện phải ngừng lại.
Vốn dĩ đã không thoải mái, nay lại nghe một đám người nước ngoài nói những lời vô nghĩa, đầu ông càng đau hơn vì thiếu ngủ. Cuối cùng, ông nhẫn nại đáp lại: "Có lẽ chúng ta nên tập trung vào lợi ích dài hạn."
Nghe xong đề xuất của đối tác, Dương Thuần hiểu rằng chuyến đi này là vô ích. Đang định kiềm chế vài phần, thì điện thoại trong túi áo vest rung nhẹ. Ánh mắt ông sáng lên, môi khẽ nhếch kiêu hãnh.
Thường thì trong lúc họp, điện thoại luôn ở chế độ im lặng, ngoại trừ duy nhất một người được thiết lập quyền ưu tiên. Lập tức, ông ra hiệu dừng lại, trao ánh mắt cho thư ký rồi bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Đợi đúng năm giây, Dương Thuần mới bắt máy, cố che giấu nụ cười đang nở trên môi. “Alo? Dương Thuần, nhìn rõ chưa?”
“Thấy rồi, có chuyện gì vậy?” Cái biệt danh quen thuộc khiến ông vừa thấy lạ lẫm lại vừa thân thương, gần như quên đi sự khắc nghiệt của các món ăn Anh quốc.
“Em nói cho anh biết, chuyện lớn đây! Con trai mình bắt đầu giảm cân rồi đấy!” Yêu kiều trong giọng nói của Diêu Thiện xuyên qua điện thoại, chạm tới tai Lục Dương Thuần.
“Ồ, vậy à? Nhóc có vẻ đang cố gắng...” Những năm gần đây, Lục Dương Thuần đã học cách không tranh luận với vợ về chuyện này.
Dù sao thì chỉ vài ngày nữa, Diêu Thiện sẽ lại thấy con trai ăn uống vô tội vạ thôi. Ông đâu có tin rằng con mình thật sự quyết tâm giảm cân...
Thế nhưng, màn hình điện thoại đột ngột chuyển cảnh. Tựa như một phóng viên săn tin chuyên nghiệp, Diêu Thiện đã ghi lại cảnh con trai mình đang tập luyện chăm chỉ.
Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Dương Thuần hoàn toàn tin vào quyết tâm của con trai. Trời đất chứng giám! Nhìn cái tinh thần này!
Với gương mặt vô cảm, Lục Dương Thuần âm thầm chụp lại một bức ảnh. Phóng viên chiến trường họ Diêu đã kịp ghi lại khoảnh khắc quan trọng nhất rồi rút lui, thuật lại mọi điều kỳ lạ trong ngày cho Lục Dương Thuần, người đang ở bên kia đại dương.
Những câu chuyện nhỏ nhặt về gia đình luôn khiến kẻ xa quê cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Dương Thuần thấy mình như được đón niềm vui kép: con trai bắt đầu thay đổi, và vợ cũng chủ động hạ hòa chiến với mình.