Chương 2: Gặp lại!
-Tao nuôi mày nhờ cái công ty này!!!Âm thanh này phát ra từ trong ngôi biệt thự xinh đẹp (Mun: toàn dân nhà giàu =.=). Giọng quát to, đầy tức giận xuất phát ra từ người đàng ông đang đứng đó chửi mắng con trai mình với vẻ mặt tức giận.
-Con sẽ không học chính kinh tế. Con muốn vào trường nghệ thuật_ Chàng trai vóc dáng cao ráo, khuôn mặt điển trai, đôi mắt kiên định nhìn ba mình
-*Chát*_ Tiếng tát đau chát. Người đàn ông tán vào mặt con trai mình rất mạnh. Rồi ông hất tung mọi thứ trong nhà, căn nhà đã trở nên rất bừa bộn với sự nóng giận của người đàn ông đó
-Mình ơi! Đừng đánh nó mà! Đừng la nó nữa!_Người phụ nữ quỳ dưới chân người đàn ông kia. Nước mắt tuôn ra không ngừng, vẻ mặt đau khổ cầu xin người đàn ông đó
-Mẹ ah! Mẹ đứng lên đi! Là lỗi của con_Chàng trai vội vàng lại đỡ mẹ mình đứng lên với gương mặt bầm tím vì bị ăn đấm từ ba mình
-Khánh ah! Nghe lời ba đi con!_Người phụ nữ đó nhìn chàng trai, mặt đầy đau khổ
-Con…con_Anh ngập ngừng nhìn mẹ mình đang đau khổ, anh do dự không nói nên lời
-Mày nghĩ mấy cái nghệ thuật ấy có thể nuôi mày suốt đời ah! Được nếu mày nghĩ vậy, đi đi. Đi thực hiện cái ước mơ chó chết của mày đi!!!_Người đàn ông đó tức giận, chỉ thẳng vào mặt con trai mình quát lên khiến quản gia, bảo mẫu, người giúp việc
…ko ai dám lên tiếng hay can ngăn
-Mày đi rồi đừng về cái nhà này nữa!_Ông quát lên thật to tay chỉ hướng ra ngoài
-Mình ah. Từ từ…em có cách khác nè_ Người vợ mắt xưng bụp vì khóc khuyên chồng, rồi kéo chồng về phía bàn rồi nói gì đó.
1 hồi lâu họ quay lại, người đàn ông đã bớt giận hơn, cất giọng nghiêm nghị:
-Còn 1 căn biệt thự ở XY. Mày dọn đến đó mà sống, trong vòng 6 tháng mang về đây 50tr từ cái ước mơ gì đó của mày. Nếu mày không thực hiện được thì đừng bước về nhà
-Đây là biện pháp tốt nhất rồi. Mẹ tin con làm được mà_ Người phụ nữ nhẹ nhàng nói với Khánh với ánh mắt hi vọng
-Được, con sẽ chứng minh cho mọi người thấy. Con không lựa chọn sai. Con có thể theo đuổi ước mơ của mình và thành công trên con đường đó!_Khánh nói dứt khoác rồi bỏ đi. Anh đi vào phòng mình rồi thu dọn đồ đạc
Anh từ biệt từng người trong nhà và mang theo số tiền mẹ đã lén cho anh rồi rời đi.
Trên xe do quản gia nhà anh chở đi, anh nhìn qua cửa sổ, nhìn lại ngôi nhà yêu dấu với niềm tin sẽ thành công và đường đường chính chính quay trở lại
3 hôm sau~
Khánh không có việc gì làm, số tiền mẹ đưa cho thì sắp hết cho việc tiêu dùng hàng ngày, không còn cách nào khác anh đành phải đi tìm việc làm.
Anh đến quán cafe gần trường học , anh ngồi uống cafe nhân tiện lên mạng kiếm việc làm. Xung quanh anh toàn những người giống anh, cầm điện thoại mà bấm bấm , có vài người nồi nhìn anh chỉ chỉ chỏ chỏ, rồi còn giơ điện thoại lên chụp hình anh làm như anh chẳng khác nào người nổi tiếng.
Nói là “tìm việc làm” chứ ai kia cũng đang mò mẫn trên FB sau khi vừa chụp ly cafe và post lên với dòng trạng thái “Đang cần việc làm đây :v”. Chỉ sau hơn 10p hàng loạt like và cmt :
-“Làm chung với em đi, ở chỗ XYZ”
-“Tay đẹp quá”
-“Thếu gia sao phải thế này?”
-“Nhớ anh giàu mà, sao vậy?”
-…
Khánh hí hững khi số like đã đạt đến 10k
Thấy tờ giấy in dòng chữ “TUYỂN NHÂN VIÊN” ngay trên bàn mình ngồi anh liền cầm lên đọc. Sau đó anh tính tiền ly cafe đã uống:
-Bao nhiêu thế?
-Dạ, 45k của qúy khách ạ!
Giọng nói đáng yêu, nghe quen quen đâu đây. Khánh hoài nghi rồi ngước lên nhìn cô nhân viên. Đập vào mắt anh là cô gái mà anh ngày đêm nhớ nhung, không đêm nào mà anh không nghĩ về cô, bây giờ cô đang ở trước mặt anh, tim anh bắt đầu đập mạnh hơn.
-Anh ơi, 45k_Cô gái thấy anh đang đơ mặt nhìn cô nên cô tưởng anh đang thắc mắc về giá tiền
-Ah ah_ Anh mốc ra tờ 50k trả cô. Rồi anh thuận tiện hỏi luôn:
-Ở đây Tuyển nhân viên phải không? Tôi muốn xin việc
-Có gì anh gặp chủ quán á…Phải Khánh Pin không?_ Cô lúc này trả lời, mới nhìn thẳng vào mặt anh rồi reo lên
-Ừ, đúng rồi_Anh nở nụ cười đắc ý trả lời
-“Hot Face” mà, nghe nói giàu lắm mà bây giờ phải đi xin việc, giả tạo_Cô nở nụ cười chế nhào nhìn anh với ánh mắt ghét cay cú rồi nói với giọng điệu khiến mấy người xung quanh chỉ muốn nhảy vào đánh cô 1 trận.
“Giả tạo”_Từ ấy như đâm vào tim anh, cô ta vừa chửi anh đấy ah? Người con gái đã khiến anh không đêm nào ngủ ngon, với lời nói như đâm nhát dao vào tim anh. Anh cảm thấy bị tổn thương , nhưng anh kìm nén cảm xúc lại rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói:
-Cô không nhớ tôi là ai à?
-Anh là ai?_ Đây là lần đầu cô gặp anh, có lẽ là vậy. Trong trí nhớ cô, cô không nhớ chàng trai mình đã va chạm lúc đó vì anh ta quá cao, áng hết ánh sáng nên cô không thấy rõ mặt anh ta.
Anh ta nhìn cô cười trừ rồi tiến sát lại gần cô. Gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Cô gần như bị vẻ đẹp ấy làm cho mê hoặc, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô càng lùi về sau đến khi phía sau cô chỉ còn bức tường:
-Anh muốn gì?
-Tôi muốn nói với cô 2 điều:
1. “Giả tạo”, trong cái thế giới như thế không ai mà không giả tạo? Cô biết về tôi bao nhiêu mà bảo tôi giả tạo.
2.Rồi tôi sẽ khiến cô nhớ ra tôi là ai!
_Anh nhìn cô với ánh mắt quyến rũ chết người rồi bỏ đi mặc cô mặt đỏ bừng , miệng chữ A chữ O
Xung quanh tiếng xì xầm vang lên:
-“Ngầu quá!”
-“Sao anh ta không quát nó nhỉ?”
-“Trong cứ như phim Hàn”
-…
(Mun: cứ nói đi, quần chúng như mấy đứa không được như thế đâu ╮(╯▽╰)╭ )