Chương 1: Phá sản! tiếng sét ái tình
Trời trong xanh, ánh nắng chói chan, không khí mát mẻ dễ chịu. Hôm nay là Chủ nhật cộng thêm thời tiết lại rất đẹp như thế này thì ”đi chơi ” quả là lựa chọn sáng suốt, nhưng có đối với Lam thì ”ngủ nướng” sẽ tuyệt vời hơn vào ngày cuối tuần như thế nàyTrong 1 căn biệt thự màu trắng trang nhã, xung quanh rất nhiều hoa, cây cối. Tại 1 căn phòng xinh đẹp, sặc sỡ phát ra 1 thứ âm thanh kì lạ, có thể làm đau lỗ tai của bạn. Nhưng những người sống trong căn biệt thự này đã quen thuộc với cái âm thanh này rồi…
… Nhưng cái thứ âm thanh này không thể kéo dài mãi mãi. Một người phụ nữ tầm tuổi trung niên nhẹ nhàng, chậm rãi bước lên những bậc cầu thang và đên cái phòng phát ra thứ âm thanh ấy. Người phụ nữ đó cầm theo một cái chảo và một cái cây tiến vào phòng, người phụ đó nhìn chằm chằm cái người đang nằm trên giường say giấc, mặt ngửa lên trên, họng mở to phát ra thứ âm thanh kì lạ ấy, nhẹ nhàng gọi :
-Lam ơi! Dậy đi cô, xuống ăn trưa_ Người phụ nữ này vừa nói, tay vừa lay lay người cô gái nằm trên giường
-Khò…khò.. Zz_ Cô gái nằm trên giường ko nói câu nào mà chỉ đáp trả bằng tiếng ngáy của mình (Mun: ”con gái”=.=)
-Bong…Bong…Binh..Binh…!!! Đã hơn 10h rồi đó!_ Người phụ nữ này thấy cô gái nằm trên giường chưa có ”tiến triển” gì đành phải dùng tới ”biện pháp mạnh”. Cái cây và mặt chảo chạm vào nhau tạo nên âm thanh đau điếng, khiến cô gái đang say giấc kia đành phải ngồi dậy mà bịt chặt 2 lỗ tai mình lại để bảo toàn còn tai để nghe TwT
Cô nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Ba mẹ cô đã đi làm từ sớm và họ ăn trưa ở cty nên bây giờ cô ngồi ăn một mình. Một tay liên tục múc đồ ăn vào trong miệng, tay còn lại có lượt lướt màn hình chiếc iphone6s. Mắt cô như dán vào màn hình chiếc đt ấy. Cô liền bỏ đũa xuống và dùng cả 2 tay để nhắn tin với ai đó. Chiếc đt cô reo lên ko ngừng, hàng loạt tin nhắn gửi cho cô. Sau khi đọc những dòng tin nhắn ấy, cô ngạc nhiên đến tột độ rồi reo lên:
-PHÁ SẢN??! Sao có thể?_Có liền truy lùng các bài báo liên quan đến công ti nhà cô, nhìn hàng loạt những tiêu đề : ”Công ty Âu Dương phá sản”, ”Công ty Âu Dương đã đi vào ngõ cụt”,…
Lòng cô đau lắm,ko bíết ba mẹ cô giờ đang thế nào.
-“Phá sản ư?”_ Suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, cô ko dám tin vào mắt mình, cô cố gắng kìm nước mắt và đi xác nhận thực hư
Cô liền rời khỏi bàn ăn, cầm theo đt chạy ra khỏi nhà mặc cho quản gia kêu réo. Cô liền đón taxi chạy đến cty của ba cô. Khi đến nơi cô liền chạy một mạch vào cty nhưng đã bị bảo vệ cản lại, cô dùng hết sức chạy vào trong nhưng vô dụng, cô liền la to:
-Ba ơi! Mẹ ơi!
Ba mẹ cô đang đi ra, trên tay cầm sấp giấy tờ gì đó. Cô liền chạy lại hỏi:
-Có chuyện j vậy? Rốt cục chuyện này là sao? Tại sao lại phá sản? Gia đình chúng ta sẽ ra sao?_Cô nhìn 2 người họ , cô hỏi tới tấp rồi ôm vào long mẹ mà khóc. Mẹ cô xoa đầu cô :
-Nín đi con gái ngoan của mẹ. Sẽ không sao đâu_ Câu nói nhẹ nhàng ấm áp của mẹ làm cô khóc lớn hơn, mẹ cô cũng ôm cô mà khóc. Ba cô lặng người nói:
-Họ đã lừa chúng ta. Công ty được gày dựng hơn 50 năm của ông nội bây giờ phải về tay họ_ Ba cô ngậm ngùi nói
Gia đình cô không biết phải đi về đâu. May mà còn được ngôi nhà, nhưng từ bây giờ mỗi người trong gia đình cô phải đi kíếm việc làm để nuôi gia đình này.
Về nhà cô cứ nghĩ mãi…Bây giờ ba mẹ cô đều đã 30-40 tuổi. Từ là 1 giám đốc phải đi làm những công việc nhỏ khác. Cô biết họ là người tài năng nhưng phải ông trời bất công với cô quá ko? Cô đang sắp vào đại học, tiền đâu mà lo cho xuể?
Chiều, cô lền nói với ba mẹ :
-Con sẽ đi làm thêm để kiếm tiền phụ giúp gia đình mình_Đường đường là 1 thiên kim tiểu thư, với lại đang trong kì thi thế này. Liệu cô có lo nỗi?. Ba mẹ cô đành phải ngậm ngùi chấp nhận
~Hôm sau
Cô bắt đầu đi tìm việc ở khắp nơi. Vừa học vừa tìm. Cô hỏi han mấy đứa bạn học chung trường.
Chiều,tan học. Cô liềm chạy đi kíêm việc, mãi đến tối cô được nhận làm nhân viên phục ở quán cafe gần trường. Cô sẽ bắt đầu làm việc từ ngày mai.
Cô mệt mỏi đi về nhà, cô không dám đón taxi vì cô phải dành dụm tiền với lại từ quán cafe đến nhà cô không xa mấy nên cô đi bộ về.
Trời đã tối, cô vừa đi vừa nhìn xung quanh toát mồ hôi:
-Ban đêm, mình là con gái, mình lại “đẹp” như vầy, lỡ có tên lưu manh nào…_Cô vừa đi vừa thầm nghĩ, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh
( Mun: ATSM quá chế ơi )
Xem ra điều cô nói mém linh, cô đang đi thì đυ.ng phải cháng trai nào đó “tiếc” là ko phải lưu manh :3. Mà nàng nhà ta bị bệnh “ảo tưởng” đυ.ng phải người ta liền la ó lên:
-Bà nội cha mày ra, ban đêm ban hôm dám sàm sỡ “con gái nhà lành”_Cô nhắm chặt mắt quay về hướng khác tay chân quơ quơ chửi rủa. Chàng trai liền tức giận biện minh :
-Nè! Cô nha, tui có làm cái gì cô đâu, cô đi cô toàn nhìn đằng sau rồi va vào tôi, bảo tôi sàm sỡ cô! _Lam nghe xong liền mặt biến sắc, liếc qua liếc lại, miệng nhếch nhếch, gượng gạo rồi cười hì hì:
-Xin lỗi, xin lỗi, tại ban đêm thế này…
(Mun: Ta phục =.=)
Khi cô quay mặt qua chàng trai này đã nhìn rõ cô hơn, đã bị vẻ đáng yêu, kiểu diễm của cô làm cho hồn bay phách lạc. Tim chàng đang đập mạnh hơn, cảm giác ấy là j? Có gì đó thôi thúc chàng, chàng định hỏi tên cô thì nói:
-Vậy thôi nha! Tôi xin lỗi nhiều. Bye_Cô nói rồi cô vẫy tay chạy đi, bỏ chàng trai ấp úng :
-Ah, ờ…Bye
Chàng trai ánh mắt dõi theo cô đến khi cô chạy khuất đi. Xong anh về nhà.
Đêm nay anh không thể ngủ, anh nỡ một nụ cười đáng yêu nghĩ về cô gái ấy. Anh nghĩ có lẽ anh trúng “tiếng sét ái tình” rồi :3