Nửa năm trước, Vưu Vinh Y đã gặp phải một vụ tai nạn xe vô cùng nghiêm trọng trên cây cầu vượt qua sông. Ba chiếc xe bán tải chở quá trọng lượng, những chiếc xe ấy chở loại hàng hóa dễ cháy vi phạm quy định đã xảy ra sự cố, dẫn đến vụ nổ lớn làm cả cây cầu nứt ra rồi một cái rầm gãy luôn, phần cầu bị sập chìm vào sông.
Trên cầu có tổng cộng 371 chiếc xe, tất cả đều bị kéo vào vụ nổ rồi chìm xuống cùng cây cầu. Đội cứu hộ đã cố gắng làm việc kéo dài suốt ba ngày hai đêm, nhưng tất cả những người có mặt tại trung tâm vụ nổ đều đã thiệt mạng. Chỉ có duy nhất một người may mắn sống sót là .
Tuy nhiên, cha mẹ của Vưu Vinh Y đã tử vong ngay tại chỗ. Còn anh, dù đã được cứu sống nhưng tình trạng lúc đó rất nguy kịch, vết thương nặng đến mức đã vài lần chuyển biến xấu nghiêm trọng, gần như không thể qua khỏi.
Điều đó làm cho bác sĩ đã nhiều lần nghĩ rằng có lẽ sẽ phải chuyển cậu đến nhà xác, nhưng một phép màu đã xảy ra vào khoảng ba tháng trước, khi ấy sức khỏe của cậu bắt đầu có có dấu hiệu chuyển biến tích cực.
Từ đó trở đi, Vưu Vinh Y với nghị lực mạnh mẽ đã có thể kiên trì qua từng đợt trị liệu đau đớn mỗi ngày, bở thế nên kết quả phục hồi của cậu cũng tốt lên một cách có thể dễ dàng thấy rõ. Đến tận bây giờ,có thể nói rằng người bệnh từng suýt chết này đã khỏi hẳn.
Tuy nhiên, mặc dù nói là khỏi hẳn, nhưng không hoàn toàn hồi phục toàn bộ. “Não bộ của cậu có dấu hiệu cải thiện hoặc tình trạng mất trí nhớ có tiến triển không?” Nữ bác sĩ cau mày, hỏi đầy lo lắng.
Vưu Vinh Y thẳng thắn lắc đầu: “Không có, những kết quả kiểm tra gần đây đều luôn khẳng định rằng não bộ đã và đang bị tổn thương nặng.” Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Hầu hết các ký ức đều trở nên rất mơ hồ.”
Nữ bác sĩ thở dài nặng nề: “Vậy trước khi xuất viện, cậu cần đi gặp bác sĩ Lưu ở khoa thần kinh để kiểm tra lại một lần nữa.”
Cầm tờ giấy chuẩn đoán trong tay, Vưu Vinh Y không nói gì, anh đứng dậy và rời khỏi phòng khám. Đi đến văn phòng của bác sĩ Lưu, người phụ trách chuyên sâu về các ca tổn thương về não.
Bác sĩ Lưu, với kinh nghiệm lâu năm và dáng vẻ thâm niên, liếc nhìn hồ sơ bệnh án của cậu rồi lập tức cau mày:
“Não bộ của cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng trong tai nạn. Tổn thương này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng vận động, lẫn tư duy, đồng thời cả về năng lực cảm giác(1), và khả năng học hỏi của cậu, khiến tất cả các khả năng này đều giảm xuống dưới mức trung bình của một người bình thường.”
[(1):"Năng lực cảm giác" là khả năng nhận biết và phản hồi các kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ môi trường thông qua các giác quan như thị giác, thính giác, và xúc giác.]
Bác sĩ Lưu ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tai nạn đó đã khiến cậu mất đi rất nhiều ký ức trước đây. Trong suốt ba tháng kể từ khi cậu tỉnh lại, chúng tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị cho vùng não bị tổn thương, nhưng dù cho công nghệ y học năm 2060 có tiến bộ đến mức chữa được hầu hết các bệnh, thì trường hợp của cậu... trước mắt vẫn chưa có phương pháp nào thật sự hiệu quả.”
Ông dừng lại một lần nữa, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi khuyên cậu nên từ bỏ việc điều trị.”
Vưu Vinh Y chỉ gật đầu đồng ý, không biểu lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào. Những lời này tuy tàn nhẫn nhưng cậu đã nghe rất nhiều lần từ lúc tỉnh lại, không còn cảm thấy bất ngờ hay muôn phần khó chịu nữa.
Đối với cậu mà nói, mọi thứ đều đã trở thành một thói quen, không có gì đáng để bận tâm. Khi không còn nhớ bất cứ điều gì, người ta cũng thường không cảm thấy quá đau đớn khi phải đối diện với những sự thật khắc nghiệt đớn đau về ký ức của mình.
Bác sĩ Lưu tiếp tục lướt qua hồ sơ của Vưu Vinh Y và nói: “Trước đây, vùng não của cậu được đánh giá ở cấp độ cực kỳ cao, đặc biệt là trong lĩnh vực thực tế ảo. Cậu có biết không, khả năng của cậu trong việc tham gia các trò chơi thực tế ảo từng đạt đến cấp độ S, là một trong những cấp độ cao nhất thông qua đánh giá của trò chơi.”