Lưu Luyến Không Quên

Chương 100: Công cụ sinh con?! (1)

Thời gian hạnh phúc qua thật sự nhanh, chớp mắt lại qua một tuần nữa, Lâm Y bây giờ đi làm thì ít ở nhà thì nhiều, cô càng thích ở nhà nghiên cứu các quyển sách dạy nấu ăn, nấu nướng cho Lãnh Nghị, cô thích nhìn Lãnh Nghị ngồi bên cạnh mình, ngon lành ăn những món ăn cô nấu, cô thích rúc vào lòng Lãnh Nghị cùng xem tivi ...

Lãnh Nghị thì cũng tận lực từ chối các cuộc xã giao, có thời gian liền cùng Lâm Y ở bên nhau, hạnh phúc chỉ đơn giản như thế Lâm Y cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Một buổi tối, trong phòng ngủ của Lãnh Nghị, Lâm Y đang ngồi trên giường xem tivi, Lãnh Nghị thì ở trong phòng tắm, bất chợt điện thoại của hắn đặt nơi đầu giường chợt reo lên, Lâm Y liếc mắt nhìn sang chiếc điện thoại, lại nhìn về phòng tắm, rồi lại quay trở lại điện thoại, suy nghĩ một chút rồi cô đưa tay cầm điện thoại lên ...

Cái tên nhấp nháy trên màn hình, "Lý Tân", đập vào mắt Lâm Y, sóng mắt cô thoáng xao động, chậm rãi đặt điện thoại trở lại trên bàn trà, cứ để mặc nó reo không ngừng.

Lát sau tiếng nước ngừng lại sau đó Lãnh Nghị trong chiếc áo ngủ màu trắng bước ra, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, ánh mắt hắn rơi trên thân cô gái đang ngồi trên giường, vẻ lạnh mạc trong chớp mắt trở thành một loại nhu hòa ...

'Nghị ...' Mắt Lâm Y nhìn sang Lãnh Nghị, 'Anh có điện thoại ...'

'Ừ!' Lãnh Nghị cười nhẹ, đi đến bên mép giường cầm lấy điện thoại lên, lật xem, chừng như thoáng trầm tư giây lát rồi lại nhìn Lâm Y, vò nhẹ mái tóc cô, giọng nhu hòa, 'Y Y, anh đến thư phòng nghe điện thoại!'

'Ân, được ...' Lâm Y mỉm cười, nhẹ giọng đáp lời. Lãnh Nghị xoay người bước nhanh ra ngoài, ánh mắt Lâm Y cứ dõi theo bóng hắn, nhìn bóng dáng cao ngất kia biến mất ngoài cửa rồi cửa đóng sập sau lưng hắn.

Lý Tân tìm Nghị, mà Nghị lại đi thư phòng nghe điện thoại. Họ lại định làm gì đây? Lâm Y thoáng chau mày trầm tư, Lãnh Nghị đã từng nói với Lâm Y, hắn đeo mặt nạ là bởi vì muốn bảo mật thân phận đặc thù của mình, hơn nữa bảo Lâm Y phải yên tâm, đó là một tổ chức đàng hoàng ...

Nhưng, tổ chức kia làm cái gì chứ? Lãnh Nghị chỉ cười mà không chịu nói thêm, nếu như đã là chuyện cần được bảo mật, Lâm Y cũng không muốn hỏi nhiều ... nhưng mỗi lần Lãnh Nghị làm chuyện gì thần bí lén lút sau lưng cô, tim cô lại chịu không nổi mà cứ mãi thắc thỏm bất an ...

Lúc này cũng giống vậy, mắt Lâm Y nhìn tivi nhưng tâm tư thì lại bay đến phòng sách, mắt cũng không ngừng dõi về phía cửa ...

Qua một lúc sau Lãnh Nghị mới đẩy cửa bước vào, Lâm Y nhìn hắn chằm chằm, Lãnh Nghị chừng như cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của cô, khóe môi hắn câu lên một nụ cười, ánh mắt thật nhu hòa.

Lãnh Nghị đi đến bên mép giường, khoác tay lên bờ vai mảnh mai của cô gái, cúi đầu âu yếm ấn lên trán cô một nụ hôn, 'Y Y, anh có chuyện gấp phải ra ngoài một chút ... Em ngủ trước nhé!' Từ khi ở cùng Lâm Y hắn đã rất ít đi đến khu trang viên biệt thự nơi sườn núi - nơi đặt tổng bộ châu Á của tổ chức của bọn họ.

Lâm Y ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của người đàn ông, đáy mắt lộ rõ sự lo lắng, cô nắm lấy tay người đàn ông, giọng lo âu: 'Anh đi đâu? ... Có thể không đi không?'

Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, khóe môi hắn câu lên một ý cười dịu dàng: 'Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, anh sẽ trở lại nhanh thôi .., ừm, ngoan, nghe lời ...' Hắn rút tay khỏi tay cô gái rồi vỗ nhẹ lên vai cô, 'Em ngủ trước đi ...'

Lãnh Nghị thay quần áo, là một bộ Tây trang may thủ công tinh xảo, lại khoác thêm một chiếc áo gió màu đen cổ cao ... khí chất cao ngạo cùng vẻ anh tuấn lộ ra không sót chút gì khiến Lâm Y không khỏi nhớ lại lần bị người mang mặt nạ bắt cô đi, cuộc chiến trong khu rừng tùng kia, hắn cũng ăn mặc như thế này ...

Rồi Lâm Y thấy Lãnh Nghị lấy trong tủ ra một cây súng, bỏ vào trong túi, tim cô đập kịch liệt, ngẩn người nhìn ...

Lãnh Nghị vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy cô gái nhìn mình đến ngây người kia, trong đôi mắt tràn ngập lo âu, hắn nhẹ mỉm cười, xoay người trở lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sóng lưng cô như trấn an sau đó mới xoay người rời đi ...

Ngẩn người một lúc lâu Lâm Y mới như nhớ ra điều gì, cô vội bật khỏi giường, chạy nhanh về phía ban công nơi có thể nhìn ra cổng chính ...

Đậu trước vườn hoa là hai chiếc xe màu đen, cũng giống hai chiếc xe mà Lãnh Nghị thường dùng, lát sau thân hình cao ngất của Lãnh Nghị đã xuất hiện nơi cửa, hắn bước vào chiếc xe phía sau rồi hai chiếc xe nhanh chóng rời đi ...

Tối nay Lý Tân báo cho hắn biết, đã có manh mối về hành tung của thủ lĩnh tổ chức khủng bố quốc tế khu vực châu Á --- đó là mục tiêu mà hình cảnh quốc tế truy lùng nhiều năm nay, đáng tiếc là người này hành tung vẫn luôn quỷ dị, thoắt ẩn thoắt hiện, chưa có ai thấy được khuôn mặt thật của người này vì vậy nhiều năm qua vẫn luôn đi về tay không ...

Cho nên sau cùng, tổng bộ hình cảnh quốc tế chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của "Dạ Thần", đây là vũ khí bí mật của bọn họ! Nhiệm vụ này, Lãnh Nghị vẫn luôn giao cho Lý Tân và Lưu Dũng ...

Đêm thật yên tĩnh, Lãnh Nghị vẫn chưa trở lại, Lâm Y cũng không ngủ được, cô mặc áo ngủ, thắc thỏm ngồi nơi ghế sofa chờ hắn trở về. Tivi đã tắt rồi, đèn cũng tắ, bóng dáng nho nhỏ của Lâm Y như chìm trong bóng tối mờ mịt, chỉ có đôi mắt là long lanh như hai vì sao nhỏ trong bóng đêm ...

Cô phải nói chuyện đàng hoàng với Lãnh Nghị mới được, bất luận tổ chức kia là chính nghĩa hay là không chính nghĩa, cô đều hy vọng hắn có thể rời đi, cô chỉ hy vọng hai người họ có thể bình an vượt qua cả đời, nếu như mất đi Lãnh Nghị, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi ...

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lâm Y nghe được nơi hành lang truyền đến tiếng bước chân thật nhẹ, nghe được âm thanh này, tinh thần cô phấn chấn lên không ít, khóe môi bất giác câu lên một nụ cười mừng rỡ.

Cửa bị đẩy nhẹ ra, nương theo ánh đèn nơi hành lang, Lâm Y có thể nhìn thấy bóng dáng cao ngất quen thuộc kia. 'Nghị', Lâm Y nhảy khỏi sofa, bổ nhào về phía cái bóng kia, giọng nói mừng rỡ không khống chế được bật ra.

Gần như là đồng thời, ánh đèn nhu hòa được bật lên dưới ngón tay của Lãnh Nghị soi sáng cả căn phòng, nhìn thấy cô gái đang chạy vội về phía mình, đáy mắt Lãnh Nghị dâng đầy tình yêu, hắn siết chặt cô gái vào lòng, giọng nhu hòa pha thêm chút trách cứ: 'Sao còn chưa ngủ?'

'Em đợi anh!' Cô gái dán mặt lên ngực Lãnh Nghị thì thào, 'Một mình em ngủ không được ...'

Khóe môi người đàn ông tràn đầy ý cười, hắn nhẹ vỗ sóng lưng cô gái: 'Ngốc à!' sau đó tay khẽ dùng sức bế bổng cô gái lên đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi kéo chăn lên đắp cho cô, lại đưa tay tắt đèn, 'Em ngủ trước đi, anh đi tắm rồi trở lại ... ân, ngoan!'

Lát sau Lãnh Nghị bước ra từ phòng tắm, hắn đi đến bên giường kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô gái, ôm cô vào lòng ...

Cô gái áp mặt lên l*иg ngực rắn ròi của người đàn ông, đôi mắt lóe sáng trong đêm, hàng mi dài không ngừng cọ trên ngực hắn, nhột nhột, khóe môi người đàn ông câu lên trong bóng tối, bàn tay nhẹ vuốt sóng lưng cô gái: 'Sao vậy? Còn ngủ không được sao?'

Mặt cô gái lại cọ một hồi vào ngực người đàn ông, nhẹ giọng "ân" một tiếng. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, cánh tay vòng qua lưng trượt đến trước ngực, nắm lấy một mảnh đầy đặn kia, tim cô gái bắt đầu đập dồn, người đàn ông hơi xoay người lại, cánh môi nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy vành tai của cô gái rồi lại trượt xuống, thân thể cũng theo đó trầm xuống ...

Cánh môi người đàn ông áp trên môi cô gái, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về đôi gò đầy đặn kia, cánh tay cô gái vòng qua lưng người đàn ông, có chút thở dốc, cô né tránh cánh môi kia, nhẹ giọng hỏi: 'Nghị ... công việc kia của anh có phải là nguy hiểm lắm không?'

'Ừm ... không đến nỗi ...' Sóng mắt người đàn ông xao động trong bóng tối, đôi môi bắt đầu đuổi bắt cánh môi anh đào kia.

'Có thể ... không làm không?' Cô gái lần nữa né tránh nụ hôn của hắn, lấy hết dũng khí hỏi.

Không làm? Động tác của người đàn ông hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô, cô gái hơi mỉm cười, ngón tay trắng muốt vẽ loạn trên ngực người đàn ông, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Em sợ ... mất đi anh ...'

Nụ cười nơi môi người đàn ông không khống chế được nở rộ lên, đôi mắt đen trong bóng tối lòe lòe sáng, đôi tay đang ôm cô gái càng siết chặt hơn, giọng đầy dụ hoặc: 'Y Y, chúng ta sinh một đứa bé ... vậy anh không làm nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh hai mẹ con ...'

'Sinh con?' Cô gái thoáng ngẩn người, bàn tay đặt trên ngực người đàn ông cứng đờ, đôi mắt lóe sáng nhìn gương mặt mờ mờ của người đàn ông trong bóng tối.

'Ừ ... một đứa con của hai chúng ta ... không được sao?' Người đàn ông nhẹ hôn lên môi cô gái.

Mặt cô gái nóng bừng, thì thào: 'Sinh một đứa bé thì anh không làm công việc này nữa sao?'

'Ân ...' Người đàn ông câu môi, 'Em thích con trai hay con gái?'

'Em ... đều thích cả ...' Cô ngượng ngùng nói.

'Vậy chúng ta đều phải ...' Người đàn ông cười càng ái muội, '... sinh thêm mấy đứa nữa ...', những chữ sau mơ hồ dần, cánh môi lại áp xuống, khiến cho cô gái gần như không thở nổi, thân thể lần nữa trầm xuống ...

Một đêm này, người đàn ông quả nhiên không dùng biện pháp phòng hộ nào, hai thân thể cứ thế triền miên ...

Mặc kể thế nào, Lâm Y đã quyết định sinh cho Lãnh Nghị một đứa con bởi vì có như vậy mới khiến cho Lãnh Nghị rời đi tổ chức nguy hiểm kia ...