Trần Vãn nói: “Không ai chứng minh anh đứng đây trước.”
Cô gái trước mắt xinh đẹp, người đàn ông thì đang nổi giận, dường như còn nghe được một tiếng cười rất nhỏ, giống như một cây châm thiêu phá mặt mũi của ông ta vậy.
Ông ta gắt: “Thì tôi tránh ra!”
Trần Vãn vẫn cười, vượt qua mặt người đàn ông nọ gọi Mạc Hải Uy: “Đưa nước cho tôi.”
“Đây ạ.”
Mạc Hải Uy đưa nước, giả bộ không biết: “Nơi này thật nhiều rác rưởi.”
Trần Vãn ừ một tiếng: “Hoàn toàn chính xác.”
Trên mặt đất rõ ràng rất sạch sẽ.
Mọi người đứng xem náo nhiệt cũng phát ra tiếng cười. Người đàn ông kia cảm thấy mặt mình như bị dính đầy rác, mắng một tiếng mẹ nó, hung hăng đẩy Trần Vãn một cái. Cô không ngờ được ông ta sẽ động thủ, lảo đảo vài bước ngã xuống đất, may mắn thấy Mạc Hải Uy nhanh chóng đỡ lấy.
Mọi người đứng xem bên trong, hiếm kéo thêm tiếng chỉ trích.
Trần Vãn bình tĩnh nói: “Mạc Hải Uy, gọi cảnh sát.”
Người kia giật mình, thẹn quá hoá giận: “Cái cô này, muốn gây sự đúng không!”
Cô bình tĩnh như trước: “Gọi cảnh sát.”
Mạc Hải Uy chưa từng thấy bộ dáng này của giáo sư Trần? Không cảm xúc, hết lần này đến lần khác lạnh đến buốt cả tâm can. Cậu ta cũng chần chờ, dường nên cảm thấy việc này không đáng để đến bước này.
“Cảnh sát tới.”
Trong đám người không biết ai nói ra, vòng tròn ba người tự động nhường một khe nhỏ.
Trần Vãn quay đầu, đôi mắt khẽ nhíu lại, khoé miệng cười nhạt một tiếng, thở dài nói: “Mạc Hải Uy cậu nói đúng, ở đây thật nhiều rác rưởi.”
Hoắc Tinh nhìn thấy Trần Vãn, lông mày bất giác cau lại, nghe được lời cô nói, ấn đường nhíu lại càng sâu.
Mạc Hải Uy vội vàng đi lên giải thích sự tình từ đầu đến cuối, Hoắc Tinh nghe rất nghiêm túc.
Trần Vãn nhìn thoáng qua, anh mặc một bộ đồng phục màu đen, tay áo siết vào khuỷu tay, vạt áo bỏ vào trong quần, giày cao khiến chân nhìn dài thêm, bảng tên dựng đứng trước ngực.
Vẻ mặt đó ———
Trần Vãn chậc lưỡi một tiếng, tảng băng lớn, vô vị.
Hoắc Tinh đi tới, hỏi người đàn ông kia: “Có phải ông đã chen hàng hay không?”
Ông ta cuối cùng cũng chột dạ, nói: “Tôi nhìn lầm, tôi xếp sau.”
“Chờ đã.” Trần Vãn ngăn ông ta lại: “Vừa rồi anh đẩy tôi một cái, chỉ thế thôi hả?”
Người đàn ông kia không biết phải nói gì.
“Vẫn muốn giải quyết riêng?” Trần Vãn cho ông ta lựa chọn: “Hoặc là tôi báo cảnh sát, hoặc là trả tôi 500 tệ, việc này có thể bỏ qua.”
“Đệch, hôm nay phải nói là xui con mẹ nó xẻo, đυ.ng đến thứ ăn vạ như thế. Gọi cô là bà cô được rồi. Đúng thế! Tôi sai rồi, không nên chen. Các người đều là một phe!” Người đàn ông kia một mặt đau khổ, hô trời gọi đất.
Trần Vãn nhìn về phía Hoắc Tinh: “Tôi muốn báo án.”
Người đàn ông kia muốn điên lên: “Con mẹ nó, mày ăn vạ tiền đó hả!”
Mạc Hải Uy kéo Trần Vãn: “Giáo sư Trần, ông ta đã nói xin lỗi rồi thì coi nên xong đi. Chu Mật và Lục Lâm vẫn đang chờ đó.”
Trên trán ông ta đầy mồ hôi, Trần Vãn suy nghĩ vài giây, đột nhiên cười: “Được, anh đi đi.”
Người kia như nhặt được phần thưởng, vừa mới động người, lại bị Hoắc Tinh ngăn lại.
Giọng nói anh trầm ổn: “Không có lần sau, sức mạnh đàn ông, không phải dùng để đánh phụ nữ.”
Cổ của đối phương hằn đỏ? Liên tục nói ừ.
Trần Vãn nhìn bóng lưng Hoắc Tinh rời đi, đuổi theo: “Cảnh sát Hoắc.”
Anh quay đầu lại, không nói gì nhìn cô.
“Tối hôm qua đón xe hết 20 tệ, anh cho tôi 50 tệ, tôi trả lại anh 30.”
Bên cạnh Hoắc Tinh còn có một đồng nghiệp, nghe xong lời này liền quay sang nhìn anh.
Hoắc Tinh: “…”
Thấy cô lấy tiền ra, anh lập tức quay người đi.
Trần Vãn cười. Lấy sức đuổi theo: “Hôm qua còn bắt bọn buôn người, sao hôm nay lại làm cảnh sát đô thị rồi?”
Hoắc Tinh cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô, trong đầu hiện lên vào chữ lớn KHÔNG NHỊN ĐƯỢC NỮA.