Nói thật, lúc đầu khi nhìn thấy kết thúc, Lăng Mạch đã cảm thấy thế giới này đầu mình có gì đó cưng cứng nhú lên, nhưng biết làm sao giờ, nàng chỉ là một nam phụ làm thuê khiêm tốn của bộ tiểu thuyết mà thôi.
Nhưng câu chuyện phát triển đến bây giờ, đừng nói là nam chính thèm muốn nữ chính, Lăng Mạch chắc chắn một trăm phần trăm rằng nếu nàng không nhấn mạnh về nữ chính, có khi mấy ngày nữa Hoa Yên sẽ chết thẳng cẳng còn chưa biết chừng.
Sắc mặt thiếu niên đế vương thoắt đen lại, mặc dù khi biết người mà chàng ghen ghét nhiều năm qua chỉ là một lá chắn của Lăng tỷ tỷ, chàng đã vui sướиɠ phát điên.
Nhưng chỉ cần là người được nàng thiên vị thì chàng đều muốn gϊếŧ.
"... Được."
"Nhưng Lăng tỷ tỷ, có điều kiện thì phải trả giá đấy nhé!"
Yêu Huyền Dạ vốn đã là kẻ yêu mị, lúc này lại tiến sát thiếu nữ, chóp mũi gần như chạm vào nhau, khóe mắt lộ ra một vệt đỏ tươi điên cuồng. Giọng chàng đầy ghen tuông, lời nói rõ ràng hàm chứa ẩn ý.
Im lặng một lúc, cuối cùng thiếu nữ vẫn tiến tới như ý chàng mong đợi.
Một cảm giác mềm mại áp tới, hương thơm độc nhất thuộc về nàng thoang thoảng, nhè nhẹ, thanh tao pha chút đắng, khiến người ta say đắm.
Tim chàng đập dữ dội, muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, Yêu Huyền Dạ đặt tay lên sau gáy nàng, khiến nụ hôn khó có được này sâu hơn, nhắm mắt lại, dần dần lạc lối.
Của chàng.
Chỉ có thể là… của chàng!
Lăng Mạch đẩy người ra, dịu dàng xoa đầu chàng, điềm nhiên thốt ra lời dụ dỗ: "Ngoan ngoãn một chút, rồi thứ Tiểu Thất muốn sẽ có hết."
"Được, tất cả nghe theo nàng."
Chàng nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng hơi khàn: "Vậy nên có thể làm lại lần nữa không?"
"... Không được, ta muốn nghỉ ngơi."
Có những thứ, nếu dễ dàng có được thì sẽ trở nên vô giá trị.
"Được." Giọng điệu Yêu Huyền Dạ mang theo chút tiếc nuối: "Sức khỏe của Lăng tỷ tỷ là quan trọng nhất."