Biết Hứa Thất Bạch thật sự tỉnh lại, bọn họ còn vô cùng vui mừng, sau đó lại phát hiện ra Hứa Thất Bạch không hề có ý muốn lấy về cổ quyền từ trong tay Dư Tuế Thanh, bọn họ đều ngây người không thể tin được.
Sao người tỉnh lại rồi mà cổ quyền vẫn không lấy lại chứ?
Nửa năm qua bọn họ đã đến tìm Hứa Thất Bạch rất nhiều lần nhưng lần nào cũng không gặp được. Cả nhà Hứa Âu Ân đều cảm thấy đây là do Dư Tuế Thanh ở giữa cố tình ngáng chân, không muốn cho bọn họ gặp được Hứa Thất Bạch.
Nhưng sự thật lại là chính bản thân Hứa Thất Bạch lười biếng không muốn gặp bọn họ.
Cuộc sống của Hứa Âu Ân ở trong công ty kể từ khi Dư Tuế Thanh bắt đầu tiếp quản đã càng ngày càng khó khăn.
Đến ngày hôm qua thì trực tiếp rơi thẳng xuống địa ngục.
Dư Tuế Thanh bãi miễn chức vụ chủ tịch của Hứa Âu Ân.
Cho nên hôm nay bọn họ mới phải đến tận nơi và tìm mọi cách gặp mặt bằng được Hứa Thất Bạch.
Nhìn thấy Hứa Thất Bạch xuất hiện, Hứa Âu Ân cau mày quát lớn:
“Hứa Thất Bạch, công ty là do một tay ba mẹ cháu sáng lập ra, sao cháu có thể để một người ngoài làm xằng làm bậy như vậy? Cháu không cảm thấy có lỗi với ba mẹ cháu à?”
“Người ngoài?”
Hứa Thất Bạch cười nhạo một tiếng:
“Không thể nào! Dư Tuế Thanh và tôi là vợ chồng hợp pháp, đã đăng ký đàng hoàng. Nếu hiểu theo ý của chú hai, thì thím hai cũng chỉ là người ngoài? Sao có thể chứ? Thím hai đã gả cho chú bao nhiêu năm rồi, sao chú có thể coi thím là người ngoài như thế?”
Hứa Thất Bạch không thể tin được nhìn về phía Hứa Âu Ân, dáng vẻ khϊếp sợ trên mặt hắn cực kỳ giả dối, nhưng cũng cực kỳ khiến người ta bực bội.
Hứa Âu Ân tức giận đập bàn:
“Hắn sao có thể so với thím hai của cháu? Cháu đừng có ngụy biện vô lý.”
Hứa Thất Bạch không nhịn được cười ra tiếng:
“Chú hai à, chú nghe qua từ hai mặt chưa? Tôi cảm thấy bây giờ chú cực kỳ hai mặt đó.”
Hứa Âu Ân tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, ông ta nổi giận nói:
“Cháu đã đem tài sản của Hứa gia giao vào tay người ngoài, còn vô lễ với người bề trên. Ba mẹ cháu trước kia dạy cháu đối xử với người lớn như thế à?”
Lưu Tĩnh Mai ngồi bên cạnh trợn trắng mắt, mỉa mai:
“Đáng tiếc ba mẹ nó đi sớm, không ai quan tâm dạy dỗ, nên lớn lên mới thành ra hư đốn như vậy.”
Từ sau khi Hứa Thất Bạch xuất hiện, Dư Tuế Thanh vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Nhưng nghe thấy Lưu Tĩnh Mai nói như vậy, ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía Lưu Tĩnh Mai.
Thanh âm Dư Tuế Thanh lạnh lẽo đến tận xương:
“Thân là người lớn chính mình còn không biết cách nói chuyện, vậy thì cũng đừng trách già rồi còn bị con cháu dạy cho một bài học.”
Dư Tuế Thanh chưa nói hắn sẽ làm gì, nhưng ý đồ uy hϊếp trong lời nói thì đã quá rõ ràng.
Lưu Tĩnh Mai nhìn thấy ánh mắt âm ngoan giống như rắn độc đã sẵn sàng tấn công con mồi kia của hắn, sợ tới mức rùng mình.
Đây là lần đầu tiên Dư Tuế Thanh thể hiện rõ ràng sự lạnh nhạt vô tình cùng ngoan độc như vậy trước mặt bọn họ.
Vốn dĩ Dư Tuế Thanh còn có chút bận tâm đến mối quan hệ họ hàng giữa bọn họ với Hứa Thất Bạch, tuy rằng ở công ty luôn bị chèn ép, nhưng những khi gặp mặt, Dư Tuế Thanh vẫn để lại cho bọn họ vài phần mặt mũi.
Hứa Âu Ân tức giận nhìn về phía Hứa Thất Bạch:
“Cháu mặc kệ hắn nói chuyện với thím hai như vậy à?
Hứa Thất Bạch giả vờ không hiểu:
“Hắn làm sao? Tôi thấy hắn nói đúng mà. Danh ngôn nói rất đúng, học - học nữa - học mãi. Nếu thím hai không biết cách nói chuyện, vậy thì để phận con cháu tụi tôi đây hiếu thảo một chút, dạy cho thím biết phải nói chuyện như thế nào.”