Huyền Học Đại Sư, Tại Tuyến Đoán Mệnh

Chương 2-2

()Mọi người du di cho chương 2 tui đăng 2 phần để dữ chuỗi nha, từ ngày mai tui đăng mỗi ngày 1 chương không tách

Vẻ mặt cậu biến đổi, hoảng hốt suy nghĩ, hiện tại mới là năm hai, cậu còn phải học thêm hai năm nữa, cậu thật sự có thể chịu nổi sao?

Ban đầu Tống Triết cho rằng chỉ cần không rớt môn, lấy được bằng tốt nghiệp là OK, hiện tại xem ra cậu đã đánh giá mình quá cao rồi.

Tống Triết nhìn cuốn sổ đầy chữ của mình, rồi nhìn hai cô bạn kế bên đang hưng phấn chơi di động, trò chuyện bát quái, lại thoáng nhìn đám người cúi đầu bấm bấm ở phía trước, bộ dạng hoàn toàn đối lập với mình, cậu nhịn không được yên lặng lau nước mắt chua xót.

Giống như chỉ có cậu cùng ba người bạn kia là sự tồn tại thống nhất.

“Ai, tiết này thật sự cảm ơn cậu, cậu tên gì? Tôi tên Tống Triết!” Tống Triết lôi kéo làm quen, các tiết sau đó vẫn là tiết của giảng viên này, Tống Triết cảm thấy tạo mối quan hệ tốt với đối phương là rất cần thiết.

Nam sinh cười tươi, trong mắt đều là ánh sáng: “Tôi tên Cố Yến Thâm.”

Tống Triết cười nói: “À à, cậu học khoa nào?” Giờ nghỉ ngơi mười phút, Tống Triết đã hiểu rõ tình huống cơ bản của Cố Yến Thâm, bọn họ cùng hệ, cách nhau bốn ban, ngày thường mấy môn học như này đều là bốn lớp học cùng nhau, cho nên anh vẫn sẽ đến.

Trong quá trình nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại có nữ sinh tới đây tìm Cố Yến Thâm, nhưng đều bị anh lễ phép uyển chuyển từ chối, Tống Triết chống đầu nhìn xem, nhân duyên của anh rất tốt!

Lúc Cố Yến Thâm quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng cười như không cười của Tống Triết thì lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tống Triết nghiêng người qua vỗ vỗ bờ vai của anh nói: “Thẹn thùng cái gì, đây là mị lực cá nhân của cậu! Cậu xem tôi đi, ngay cả ruồi bọ cũng không có!”

Cố Yến Thâm nhìn Tống Triết, lắc đầu nói: “Không cần tự coi nhẹ mình, cậu rất tốt.”

Ngày đầu tiên xuyên qua đã bị phát thẻ người tốt, Tống Triết nhịn không được cười cong đôi mắt: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Chương trình học buổi sáng kết thúc, Tống Triết cùng Cố Yến Thâm trao đổi số di động, tỏ vẻ nếu có vấn đề gì liên quan tới học tập thì có thể tìm cậu, Cố Yến Thâm dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý.

Lúc Tống Triết cùng Cố Yến Thâm tạm biệt, vừa vặn bị lão nhị nhìn thấy, cậu ta đẩy đẩy mắt kính, ngữ khí mới lạ nói: “Lão tứ cậu quen cậu ta à?”

Tống Triết một tay nhét túi nói: “Vừa rồi lúc học cậu ấy ngồi ở bên cạnh tôi, như thế nào? Các cậu đều quen à?”

Lão tam Ngô Hạo Nghĩa vội vội vàng vàng xen mồm nói: “Đương nhiên, Cố Yến Thâm chính là học bá trong hệ chúng ta, còn là hội trưởng Hội Học Sinh, hơn nữa thành tích cuối kỳ đứng nhất, đè ép lão nhị một đầu.”

Tống Triết khen nói: “Lợi hại như vậy sao, khó trách lúc đi học cậu ấy rất nghiêm túc, hỏi cái gì cậu ấy đều biết.”

“Cố Yến Thâm đúng là rất lợi hại, cho nên đội ngũ nữ sinh theo đuổi cậu ta cũng dài, tôi không có lòng tham, phân cho tôi một người là tốt rồi!” Lão đại cẩu độc thân thở dài.

Bốn người bát quái về Cố Yến Thâm một phen, lúc sắp trở về ký túc xá, lão nhị Trần Khoa Hi đột nhiên nói: “Lão tứ, không phải lát nữa cậu phải đi làm thêm sao? Sao lại cùng chúng tôi trở về?”

“Đúng vậy, cậu còn có việc làm thêm, đừng đến muộn. Ông chủ kia của cậu rất keo kiệt, cẩn thận đến muộn sẽ bị trừ tiền đấy.”

Lúc trước lão đại cùng Tống Triết cùng nhau đi ra ngoài làm thêm, dĩ nhiên đã từng lĩnh giáo qua cái sự keo kiệt của ông chủ, cho nên làm không được mấy ngày đã nghỉ rồi, chỉ có Tống Triết bởi vì thiếu tiền nên mới tiếp tục làm.

Lúc này Tống Triết mới nhớ tới, cậu lục lại bộ dạng keo kiệt của ông chủ cũng những lúc chịu ấm ức trong trí nhớ nguyên thân, cậu không nói hai lời, tuyệt đối muốn từ chức, vui đùa cái gì vậy, từ khi cậu nổi tiếng tới nay, cậu chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy.

“Không đi, tôi tính đồi việc, công việc này vừa mệt vừa không có tiền còn bị khinh bỉ, tôi mới không đi đâu.” Lúc ấy nguyên thân lựa chọn công việc này chỉ là bởi vì vừa vặn không trùng thời gian với hai việc khác, còn có thể kiếm ít tiền, cho nên dĩ nhiên là đồng ý. Đổi thành Tống Triết, cậu mới không làm đâu. Lão đại lão nhị lão tam hai mặt nhìn nhau: “Không phải chứ lão tứ, cậu thật sự không đi sao?”

Tống Triết gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi tính tìm công việc mới, ai, các cậu biết gần đây có phố đoán mệnh nào không?”

Lão đại hoài nghi hỏi: “Phố đoán mệnh? Cậu muốn đi đoán mệnh sao?”

Tống Triết nói: “Tôi đi đoán mệnh cho người khác, đây chính là bản lĩnh giữ nhà của tôi, Trước kia cảm thấy chính mình có thể nuôi sống chính mình, cho nên không tính toán dựa vào cái này, nhưng hiện tại tôi cảm thấy cái này kiếm tiền nhanh hơn.”

Vẻ mặt lão nhị mộng bức: “Sao chúng tôi chưa từng nghe cậu nói cậu còn biết đoán mệnh ?”

Tống Triết xua tay nói: “Này không phải sẽ làm các cậu cảm thấy tôi mê tín sao? Cho nên tôi mới không nói, hơn nữa, tôi nói các cậu tin sao?”

Ba người thành khẩn lắc lắc đầu: "Nhưng mà hiện tại cậu nói, chúng tôi cũng vẫn không tin! Lão tứ, tuy chúng tôi không đoán mệnh, nhưng tốt xấu gì cũng có xem qua TV, thầy bói trên TV ai lại tuổi trẻ da thịt non mịn như câuh, người ta đều là có đầy râu.”

Lão đại bỗng nhiên lên tiếng: “Hay là chúng tôi mua cho cậu một bộ râu giả, thế nào?”

Lão nhị nhìn lão đại với ánh mắt như nhìn người bị thiểu năng: “Có phải cậu bị ngốc hay không? Cậu cho rằng người khác đều là quần chúng mắt mù trong TV sao? Nữ giả nam trang nhìn không ra, thiếu niên giả thành lão già cũng nhìn không thấy?”

Lão đại gãi gãi đầu, nhăn mặt nói thầm: “Tôi không phải chỉ muốn hỗ trợ thôi sao?” Cậu ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi, lão tứ, cho nên đây là nguyên nhân hôm nay cậu đột nhiên kêu tôi không cần nhặt đồ sao? Cậu thật sự biết đoán mệnh á?”

Tống Triết gật đầu: “Đúng vậy!” Lão đại lão nhị lão tam nhất trí cảm thấy chủ ý của Tống Triết không đáng tin cậy, đây là vì kiếm tiền nên điên rồi à, lão đại còn cảm thấy Tống Triết xem cậu ta như chuột bạch để thí nghiệm, quả thực dở khóc dở cười.

“Muốn mua Kinh Dịch bát quái không?”

“Có phải nên mua kính râm đeo lên không? Tôi đã xem qua một ít, đều là người mù đoán mệnh, hình như như vậy mọi người sẽ cảm thấy càng chuẩn hơn?”

“Vấn đề là lỡ như thật sự có người tới cửa mà lão tứ tính không ra thì làm sao bây giờ? Chúng ta có cần gọi xe cứu thương trước không?”

“Có đạo lý! Lỡ như lão tứ bị đánh cho tàn phế, vậy thì phiền toái rồi! Này còn không bằng trở về làm công cho ông chủ keo kiệt! Các cậu cảm thấy thế nào”

Tống Triết dở khóc dở cười: “Ai nha các cậu đừng lo lắng, tôi có chừng mực.”

Nguyên thân làm cùng lúc ba việc, trừ bỏ công việc ở quán cà phê, buổi tối còn có công việc huấn luyện, cùng với việc cuối tuần làm gia sư.

Bởi vì thời gian làm ở quán cà phê có thể nghỉ luân phiên trong tuần, cho nên cũng không ảnh hưởng đến hai công việc khác cùa nguyên thân.

Lão đại nói: “Tôi nghe nói gần đây có công việc làm người mẫu, lão tứ tôi thấy cậu thân cao, mặt cũng đẹp, không bằng đi thử đi?” Tống Triết không có hứng thú với kế sách đó, cậu là người sẽ hy sinh nhan sắc của chính mình sao?