Sau khi rời khỏi phòng Diệp Thời An, Tô Thù thấy Trình Cẩm đứng ở đằng xa, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu dừng bước trong giây lát, mỉm cười với Trình Cẩm rồi quay về phòng mình, khóa cửa lại.
"A... Tiểu Cửu, cậu có thấy không? Ánh mắt của Trình Cẩm nhìn tôi càng ngày càng kỳ lạ."
Tô Thù thu lại nụ cười, nhíu mày nói:
"Hiện tại anh ta làm tôi cảm thấy rất nguy hiểm, cần nhanh chóng tìm cơ hội tiễn anh ta đi."
Có lẽ do những năm qua ở chung, Trình Cẩm đã đối xử với Tô Thù quá tốt và quá dung túng. Vì vậy, dù biết Trình Cẩm có dấu hiệu hắc hóa, Tô Thù vẫn không mấy lo lắng, nói đúng hơn chính là không sợ.
【Thù Thù, hiện tại giá trị hắc hóa của vai ác đã cao, cậu vẫn nên cẩn thận hơn.】
339 nhắc nhở: 【Nếu không, tôi lo rằng hắn sẽ làm điều gì đó gây tổn thương cho cậu.】
"Ừ, để đảm bảo, tốt nhất là xóa sạch ký ức hoặc tình cảm của anh ta đối với tôi đi."
Tô Thù nghĩ đến những hành động gần đây của Trình Cẩm, gật đầu đồng ý, sau đó thở dài:
"Anh ta thật sự điên rồi, quả nhiên là vai ác..."
【Thù Thù, theo tiến độ hiện tại, cậu cần phải nâng độ hảo cảm của nam chính lên 50 để tích đủ điểm đổi xóa trí nhớ.】
339 tính toán nhắc nhở.
Tô Thù nheo mắt, cười nhẹ: "Độ hảo cảm 50 à, không quá khó."
Cậu đứng dậy, đi tới tủ quần áo mở ra, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, lẩm bẩm:
"Cái này không tệ lắm..."
"Cốc cốc ——"
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến Tô Thù thu lại suy nghĩ và đóng tủ quần áo, rồi mở cửa.
Người đứng ngoài không ai khác chính là Trình Cẩm, người mà cậu vừa nghĩ phải tìm cách tiễn đi.
"Thiếu gia."
Trình Cẩm vẫn giữ nụ cười ôn hòa, trong tay cầm một chiếc hộp tinh xảo.
“Anh Trình Cẩm, có chuyện gì vậy ạ?”
Tô Thù suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng vẫn không mời Trình Cẩm vào phòng.
Ánh mắt Trình Cẩm thoáng tối lại, nhưng hắn vẫn đưa chiếc hộp ra trước mặt Tô Thù, giọng nói nhẹ nhàng:
"Đây là ghim cài mà thiếu gia muốn hai ngày trước, người ta vừa giao đến."
“Ừm, cảm ơn anh Trình Cẩm.”
Tô Thù mỉm cười, nhận hộp và định đóng cửa, nhưng Trình Cẩm nhanh chóng giơ tay chặn cửa, ngăn cản hành động của cậu.
Động tác của Trình Cẩm rất nhanh, trước khi Tô Thù kịp phản ứng, hắn đã bước vào phòng và khóa cửa lại.
“Chờ, từ từ……”
Trong lòng Tô Thù hoảng hốt, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.
“Ư…”
Đặc biệt là khi hắn chạm vào phần eo nhạy cảm nhất của cậu, khiến cơ thể cậu ngay lập tức mềm nhũn, không khỏi khẽ rên lên một tiếng.
Trình Cẩm đem cậu vây ở trong lòng ngực, một tay ôm lấy eo cậu, kéo khoảng cách hai người sát lại nhau, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng miết đuôi mắt cậu.
Lực của hắn hơi lớn, tiểu thiếu gia lại còn được nuông chiều từ bé, nào chịu phải cảnh này bao giờ?
Rất nhanh khóe mắt hơi phiếm đỏ.
“Thiếu gia có vẻ rất thích người kia…”
Trình Cẩm nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt thăm dò.
Ngón tay Trình Cẩm lướt từ khuôn mặt Tô Thù xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng, ấn nhẹ một cái, để lại một dấu vết nhợt nhạt."Em chỉ cảm thấy có chút áy náy. Dù sao, anh ấy mới là người đáng lẽ nên làm thiếu gia của Tô gia. Bây giờ anh ấy khó khăn lắm mới được tìm về, em cũng muốn đối xử tốt với anh ấy hơn, bù đắp cho anh ấy."
Tô Thù khẽ hừ một tiếng, hơi thở của cậu trở nên nặng nề, hỗn loạn.
Lông mi cậu khẽ run, cậu chủ động vòng tay qua cổ Trình Cẩm một cách thuần thục.
Dùng đôi mắt xinh đẹp đáng thương nhìn Trình Cẩm, giọng nói mềm mại, như đang cố lấy lòng đối phương:
"Anh Trình Cẩm, anh hiểu cho em được không?"
"Thiếu gia, tôi đã nói rồi, em vĩnh viễn là tiểu thiếu gia của Tô gia, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế vị trí của em."
Ánh mắt của Trình Cẩm từ đầu đến cuối dừng lại trên môi của Tô Thù, trong lòng khẽ dao động, cảm xúc không rõ ràng vẫn cuồn cuộn trong mắt hắn, giọng nói cũng trầm thấp đi vài phần,
"Chỉ cần em ..."