Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 37

Đàn Đạo Nhất nhướng mày, bướng bỉnh nói: “Không thử sao biết?”

“Thằng nhóc con đừng có cãi cố với ta.” Đàn Tế quát chàng một câu, lại dịu giọng nói: “Con thường nói tổ tiên nhà họ Đàn chúng ta phi vương tức hầu, tổ tiên nhà hoàng hậu là thợ mổ lợn, nhưng bệ hạ thì sao lại không phải xuất thân hàn vi? Thế gia thì làm sao? Qua trăm năm sừng sững không đổ đã là cực hạn rồi. Từ khi y quan nam độ đến nay, thế lực của sĩ tộc đã yếu đi, gần đây bệ hạ lại có ý định noi theo Bắc triều, muốn dùng người hàn môn chấp chưởng cơ mật, mẫu tộc của thái tử xuất thân thô tục lại là một lợi thế cho hắn, bệ hạ chọn con gái Vương Phu làm thái tử phi, còn thông gia với Nhu Nhiên, đã là tâm ý kiên quyết, chắc chắn không thay đổi. Nguyên Dực mà muốn giành giật, không quấy triều ta long trời lở đất là không thể, mà lúc này Bắc triều lom lom ở biên cảnh, Nhu Nhiên thì sáng nắng chiều mưa, sao Kiến Khang chịu nổi nội chiến? Bệ hạ không đồng ý, văn võ toàn triều không đồng ý, dù là ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó mưu phản làm loạn.”

Đàn Đạo Nhất không phản bác được gì, mãi sau mới ngập ngừng: “Thái tử tàn bạo…”

“Chưởng quản quyền hành một nước, có mấy ai lòng dạ bồ tát? Hắn có tàn bạo cũng chỉ bất quá gϊếŧ vài tì nữ hạ nhân, chẳng lẽ còn dám tàn bạo lên đầu con?”

Đàn Đạo Nhất nhíu chặt mày, không chờ chàng mở miệng, Đàn Tế đã khoát tay, “Đúng là ta muốn gả A Tùng cho hắn – cô bé này vừa không có căn cơ, vừa không có chỗ nương tựa, lại có mấy phần lanh lợi, không thể thích hợp hơn. Làm con gái Đàn gia chúng ta, thái tử cũng không dám tùy tiện làm gì nó.” Ông vỗ tay vịn, nghiêm mặt nói: “Nói tới nói lui vẫn phải trách con! Không nghe lời ta, suốt ngày lêu lổng với Nguyên Dực! Con tưởng vì sao bách tính Dự Châu lại xin lệnh thay nó? Còn không phải nó cấu kết với thằng chú không nên thân của con, nhờ Đàn Quyên chạy vạy bố trí giúp nó sao? Thái tử đã nhìn ra hết mấy trò mưu ma chước quỷ này rồi, đợi hắn ngự cực, Đàn Quyên ắt sẽ gặp họa, còn con,” Ông căm tức trỏ Đàn Đạo Nhất, “Con cũng chẳng được quả ngọt mà ăn đâu!”

Đàn Đạo Nhất lạnh lùng nói: “Hắn làm gì được con?”

“Hắn là hoàng đế mà không làm gì được con?” Đàn Tế tức đến nực cười, đối mặt với đứa con trai không biết trời cao đất dày, quả thực buồn lo rối trí, không cười nổi nữa, ông ngoắc tay nói, “Con lại đây.” Đợi Đàn Đạo Nhất bước lên, ông hiền từ nắm vai chàng, “Tổ phụ con tuổi tác đã cao, nhà họ Đàn bây giờ bấp bênh, lòng người dễ đổi, dưới gối ta chỉ có mình con, nhà chúng ta sau này đều trông vào con cả – Con hãy nghe lời ta, kiềm chế lại đi.” Đàn Tế vẫn thường treo những lời này cửa miệng, song chưa từng thấm thía thành khẩn như vậy, “Không thể đắc tội thái tử, dù ta tự xưng là thanh lưu cũng không thể không mặt dày lấy lòng hắn…”

Đàn Đạo Nhất bật thốt, “Cha lấy lòng hắn, tại sao phải gả A Tùng cho hắn? Nó không phải con gái cũng chẳng phải nô tì của cha. Là con mang nó vào nhà!”

Đàn Tế cúi đầu uống trà, mí mắt vểnh lên, ông cười khà khà, “Ta đâu có bức bách A Tùng, tự nó bằng lòng trèo cái cành cao thái tử này đấy chứ… Người đều đi lên chỗ cao, một cô nhóc còn có chí khí như thế, con thì sao?”

Ông khuyên bảo hết nước hết cái mà đầu mày Đàn Đạo Nhất lạnh cứng, sắc mặt càng khó coi hơn, Đàn Tế cạn kiệt kiên nhẫn, cũng sầm mặt xuống, “Chuyện tối nay chỉ là một bài học nho nhỏ cho con, về sau còn làm càn nữa, ta sẽ đánh con đấy! Ta thấy con là sống thuận buồm xuôi gió quá nên ngứa đòn!” Rống rít uy hϊếp Đàn Đạo Nhất mấy câu, ông không nhịn được xua tay, “Con đi đi, nói thêm câu nữa, ta bị con chọc tức chết mất thôi.”

Đàn Đạo Nhất nhấc chân đi thẳng. Đàn Tế lại đuổi theo, thiết tha dặn dò, “Về đi ngủ đi, không được suy nghĩ bậy bạ nữa! Trẻ con suy nghĩ nhiều quá không cao lên được đâu!”