Nguyên Dực nhíu mày, đợi tì nữ lui ra rồi, nói với Đàn Đạo Nhất: “Phụ thân cậu đang nuôi dạy A Na Côi như con gái. Theo cậu, có phải ông ấy định gả A Na Côi cho ta không?”
Đàn Đạo Nhất liếc xéo hắn, trầm tư không nói gì.
Nguyên Dực thả sức tưởng tượng một hồi, cười nói: “Chẳng biết bây giờ A Na Côi ra làm sao, ôi, thực ra nếu nó thật sự bị nuôi dạy thành thục nữ như con gái Tạ Tiện thì hết thú vị rồi.”
Đàn Đạo Nhất không nhịn được bật cười, “Nó ấy à?”
“Ha, cậu có thành kiến với cô nhóc sâu thế. Chẳng lẽ là vì nó nhìn trúng ta mà không nhìn trúng cậu?” Nguyên Dực đắc ý xoa mặt, hơi cảm thấy tiếc nuối vì không gặp được A Na Côi, hắn rủ Đàn Đạo Nhất, “Ra ngoài uống rượu đi, nghe nói tên môn khách họ Tiết bên cạnh thái tử kia thường hay lêu lổng ở thị lâu1 gần cầu Chu Tước, chúng ta đi gặp hắn thử xem.”
1 Là công trình kiến trúc thường được xây ở khu vực trung tâm mua bán của thành thị thời cổ đại, là nơi quan lại quản lý có thể nhìn được toàn cảnh thành thị, cũng là đơn vị quản lý chợ và hoạt động mậu dịch.
Đàn Đạo Nhất vui vẻ đồng ý, đang định ra ngoài thì bị gia nô ngăn cản, “Chủ nhân nói hôm nay tiểu lang quân phải trai giới, không nên ra ngoài.”
Đàn Đạo Nhất mất hứng hết sức, đành hậm hực tạm biệt Nguyên Dực, trở về phòng giả bộ nhắm mắt tĩnh tọa, trong đầu vùn vụt xoay chuyển, lúc thì nghĩ đến thái tử và Tiết Hoàn, lúc thì nghĩ đến Nguyên Dực và Đàn Tế, sau cùng nghĩ cả một chút về A Na Côi mà chàng ghét cay ghét đắng.
“Anh lúc mỉm cười lúc nhíu mày là đang trúng tà à?”
Đàn Đạo Nhất mở bừng mắt, khuôn mặt của A Na Côi đập vào mắt. Nàng vịn bàn chống cằm, ngoẹo đầu, mái tóc đen vấn thành một búi phi thiên trên đầu, bên tóc cài một cây trâm hoa ngọc, giữa trán điểm hoa điền đỏ thắm. A Na Côi chạy vội tới đây gặp Nguyên Dực, vạt áo lỏng ra, hoa cũng bị lệch, nào ngờ vồ hụt, nàng thực sự uể oải, cầm khăn lụa mềm lịch sự thấm mồ hôi rịn trên trán, nói: “Trong đầu anh toàn nghĩ chuyện không nên nghĩ, thế mà cũng gọi là tĩnh tọa à?”
Đàn Đạo Nhất nhắm mắt, chậm rãi thở ra, gương mặt trầm tĩnh lãnh đạm: “Chuyện gì mà không nên nghĩ?”
“Sao mà tôi biết được.” Đạo hạnh A Na Côi hãy còn thấp, mới mấy câu nói đã không duy trì được cẩn trọng nữa, nàng xách váy nhảy cẫng lên, “Tôi có ở trong đầu anh đâu.”
Đàn Đạo Nhất không muốn lý tới nàng. A Na Côi càng xách váy cao hơn, cố ý để lộ đôi giày tơ đính minh châu, đi vòng vòng từ trước mặt ra sau lưng Đàn Đạo Nhất hòng làm chàng chú ý tới chiếc váy lộng lẫy phức tạp, tầng tầng lớp lớp của mình. Nhưng chàng nhắm mắt không nói, tựa như thật sự nhập định, A Na Côi không nhịn được đẩy chàng một cái, “Vì sao anh không nhìn tôi?”
Đàn Đạo Nhất liếc xéo, “Nhìn cái gì?”
A Na Côi kiễng chân nhẹ nhàng xoay tròn mấy bước, “Nhìn xiêm y của tôi, nhìn giày tôi,” Nàng chỉ vào đôi môi tô son của mình, “Cả cái này nữa, đẹp không?”
“Không đẹp.”
Cảm giác đắc chí tức thì biến mất, A Na Côi thẹn quá hóa giận, hứ một tiếng, “Mắt anh mù rồi.”
Đàn Đạo Nhất mỉm cười, “Mù cũng tốt hơn là ngốc.”
“Ai ngốc?” A Na Côi nhạy bén trừng mắt qua.
Đàn Đạo Nhất không tiếp lời, chàng hỏi như bâng quơ: “Nghe nói phụ thân ta thường đích thân gọi ngươi đi nói chuyện, nói những cái gì?”
A Na Côi nghiêng mặt nhìn chàng, nàng chớp mắt, nói: “Nói anh ngỗ nghịch bất hiếu, chọc ông ấy tức muốn chết.”
Đàn Đạo Nhất sa sầm mặt, biết A Na Côi đang lừa mình, chàng ngậm miệng, trong lòng mấy ngày nay sao mà bực bội bức bối, như mắc nghẹn trong họng, khạc ra không được nuốt vào không xong. Chàng cân nhắc mấy lượt, ngoắc tay với A Na Côi, “Ngươi lại đây chút.”
Thịch một tiếng, A Na Côi chống hai cùi chỏ lên bàn, nàng ghé sát lại gần, phe phẩy hàng mi nhìn chàng, “Cái gì?”