Vì lý do đó, lão thái gia đã bán tổ trạch và chuyển đến sống trong căn nhà nhỏ hiện tại. Dù gọi là “nhà nhỏ” nhưng so với nhiều gia đình khác, nơi này vẫn rộng rãi.
Ngay cả khi An Kính Chi lấy Chu Nam, một cô gái nông thôn làm vợ, đó cũng là quyết định do lão thái gia đưa ra để gia đình không bị liên lụy bởi các vấn đề thành phần. Có thể nói gia đình họ An duy trì được sự ổn định sau những biến cố lớn là nhờ vào phúc của lão thái gia.
“Mẹ ơi, chị dâu, chúng con về rồi!”
Tiếng An Tri Ngang vang lên từ ngoài cửa khiến An Kính Chi lắc đầu ngao ngán.
Thằng nhóc này có ngoại hình giống ông nhất nhưng tính cách thì chẳng hề giống chút nào.
Cả ngày cứ la hét, lớn từng này rồi mà tính cách vẫn như một đứa trẻ.
Nhưng người đầu tiên chạy ra đón lại là An Mỹ Vân, theo sau là chị dâu Liễu Linh đang dắt bé Văn Thanh.
Cậu bé hai tuổi vừa nhìn thấy An Tri Ngang đã chạy đến với nụ cười toe toét, đòi hắn bế lên.
An Tri Ngang vội vàng đón lấy cậu bé, còn nhấc bổng cậu lên khiến cậu bé cười khanh khách, miệng reo vang: “Cao cao! Cao cao!”
An Mỹ Vân bước đến chỗ An Tri Hạ. Khuôn mặt có ba bốn phần giống Lý Tú, mắt lấp lánh như chực khóc, vừa chờ mong vừa lo lắng nói: “Chị là Tiểu Thảo phải không? Chào chị, em là Mỹ Vân, em…”
Lời nói của An Mỹ Vân chưa dứt thì An Tri Hạ đã nhanh tay giật sợi dây tơ hồng đeo trên cổ cô ta. Trên sợi dây đó là một mặt dây hồng ngọc hình giọt nước.
“A…” An Mỹ Vân hét lên, ôm lấy cổ vì cảm giác đau rát do dây tơ hồng bị giật mạnh.
Cô ta trừng lớn mắt, không tin nổi An Tri Hạ lại dám thẳng tay như vậy, ngay trước mặt người nhà mà động thủ với cô ta.
Tuy nhiên, đây cũng là điều mà An Mỹ Vân đã tính trước. Nếu không, cô ta đã chẳng cố ý đeo mặt dây chuyền này hôm nay.
“Tri Hạ…”
An Kính Chi không ngờ con gái mình lại hành động như vậy. Ông lo sợ cô sẽ tiếp tục ra tay nên vội vàng nắm lấy cổ tay của cô. Trong khi đó, An Tri Hạ vẫn nắm chặt sợi dây tơ hồng, mặt dây chuyền hồng ngọc bị giữ trong lòng bàn tay cô.
“Con chỉ đang lấy lại đồ của mình thôi, có cần phải ngạc nhiên thế không?” An Tri Hạ mỉm cười, cuối cùng cô đã nhớ ra mình quên điều gì - chính là mặt dây chuyền hồng ngọc này.
An Kính Chi thấy cô không có ý định tiếp tục ra tay thì thả lỏng, rồi hỏi: “Con nói vậy là có ý gì?”
An Tri Hạ mở tay ra để lộ mặt dây chuyền hồng ngọc đỏ như máu, mềm mại và sáng bóng, rõ ràng là ngọc tốt. Đôi mắt cô ánh lên sự đau thương: “Đây là món quà một ông lão ở thôn đã tặng con. Cách đây hai tháng, Cao Nhị muội đã cướp nó đi. Thật trùng hợp, nó lại xuất hiện ở đây.”
Giọng của An Tri Hạ chuyển sang lạnh lùng. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào An Mỹ Vân.
Kiếp trước, cô chưa bao giờ thấy An Mỹ Vân đeo mặt dây chuyền hồng ngọc này. Có lẽ vì kiếp trước An Tri Hạ đã chết trước khi điều đó xảy ra. An Mỹ Vân hôm nay cố ý đeo mặt dây này chắc hẳn là để ra oai với cô.