Những năm qua, An Kính Chi luôn ghi nhớ ân tình này, vì vậy ông luôn cố gắng giúp đỡ Chu gia khi có thể.
Nhớ lại những chuyện cũ, An Kính Chi cảm thấy nhiều cảm xúc ùa về đến nỗi không nghe thấy bà Chu gọi mình.
Chỉ đến khi An Tri Ngang vỗ nhẹ vào tay ông nhắc nhở: “Ba, bà ngoại gọi ba kìa.”
An Kính Chi vội vàng đi đến bên bà Chu, nghe bà dặn rằng khi về ông nhớ mang theo hai con cá lớn mà Chu Kiến Nghiệp bắt được hôm nay vì nhà không ăn hết.
An Kính Chi gật đầu, thầm nghĩ mình không mang quà gì khi đến đây nên lát nữa sẽ để lại chút tiền để hiếu kính bà.
“Ba đang nghĩ gì mà người ngây ra vậy?” An Tri Ngang hỏi.
“Ba đang nghĩ…” An Kính Chi cúi xuống nhìn An Tri Hạ: “Tiểu Thảo, ba đổi tên cho con nhé?”
Đứa trẻ này là đứa con gái duy nhất mà ông và Chu Nam mong đợi sau ba người con trai. Đáng lẽ phải là niềm tự hào của gia đình, sao có thể mang tên là “Thảo” được?
“Vâng.” An Tri Hạ gật đầu. Cô cũng không thích cái tên “Tiểu Thảo” nhưng không biết An Kính Chi sẽ đặt cho cô cái tên gì.
Thực ra, cô rất thích cái tên mà anh tư đã đặt cho cô.
“Khi làm đến kiệt sức thì không còn cảm nhận được cái nóng, chỉ tiếc rằng ngày hè dài.”
Câu này thể hiện mong muốn một cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết và thông minh sáng suốt. Đó là điều tốt đẹp nhất mà một người anh có thể chúc cho em gái mình.
“Ba nghĩ đặt tên con là Mỹ Hà nghĩa là ráng màu đẹp, tinh thần phấn chấn tươi vui.”
An Kính Chi giải thích ý nghĩa của cái tên Mỹ Hà nhưng điều này lại khiến gương mặt của An Tri Hạ tối sầm lại.
Dù nhà họ An không đặt tên cho con gái theo thứ tự thứ bậc nhưng rõ ràng cái tên này nghe có vẻ giống tên An Mỹ Vân.
An Kính Chi vốn dĩ muốn dùng cái tên này để làm dịu mối quan hệ giữa hai đứa con gái nhưng không ngờ sắc mặt của An Tri Hạ trở nên khó coi. Đôi tay cô nắm chặt lại, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt hiện rõ sự cứng đầu và không cam lòng.
An Kính Chi nhanh chóng nhận ra sự không hài lòng của con gái, đang định đổi ý thì An Tri Ngang đã nắm lấy tay em gái và phản bác: “Gọi là Mỹ Hà? Nghe vừa quê vừa xấu. Em gái à, nghe anh tư đi, chúng ta không cần gọi là Mỹ Hà, ai thích thì cứ việc gọi.”
An Tri Hạ liền thuận thế nói: “Vậy anh tư đặt cho em một cái tên thật hay đi.”
“Được, anh tư sẽ đặt cho em, không cần nghe lời ba đâu. Ba đúng là già rồi, đầu óc không còn sáng suốt nữa, đặt cái tên gì mà khó nghe quá.”
An Tri Ngang không ngại gì mà chê luôn ba mình, chẳng hề giữ thể diện cho ông.
Vừa nói, hắn vừa suy nghĩ. Còn An Kính Chi chỉ trừng mắt nhìn con trai một cái ý bảo nó đừng làm quá nhưng cũng muốn xem thử đứa con bướng bỉnh này có thể nghĩ ra cái tên gì hay ho hơn không.
“Khi làm đến kiệt sức thì không còn cảm nhận được cái nóng, chỉ tiếc rằng ngày hè dài. Hay gọi là Tri Hạ nhé?” An Tri Ngang nhìn em gái nhỏ với vẻ mặt đắc ý, nói như khoe một báu vật: “Anh mong em gái của anh về sau có thể sống tràn đầy nhiệt huyết, thông minh và tươi đẹp. Thích không?”