Hề Tinh Linh nhận ra khi ăn cùng Hàn nhị thiếu, không khí thật sự vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng như khi ăn cùng bạn bè, không hề có chút áp lực nào.
Sau khi ăn xong, Lý Đông lái xe đưa Hề Tinh Linh về chung cư.
Anh dừng xe dưới lầu, lười biếng nói: “Tự cậu lên đi, nhớ chườm đá.”
"Nhị thiếu?" Hề Tinh Linh ngạc nhiên, hỏi: "Anh không lên sao?" Giữa chân mày cậu lộ rõ sự lo lắng, chưa chịu đi xuống xe.
"Đã khuya rồi."
Lý Đông liếc nhìn đồng hồ, nhận ra đã là 11 giờ đêm. Nếu về ngay, cũng phải đến nửa đêm mới tới nhà. Anh thở dài: “Cậu không phải ngày mai còn đi làm sao?”
“Nhưng 10 giờ tôi mới đi làm” Vẫn còn rất nhiều thời gian.
"..." Lý Đông cảm thấy có gì đó không đúng, đối phương trông như sợ mình sẽ bỏ chạy mất vậy. "Lên làm gì? Làm cậu à?" Anh hỏi, giọng điệu tỏ vẻ không mấy hứng thú.
Hề Tinh Linh càng thêm lo lắng, cậu nghĩ rất đơn giản, nếu Hàn nhị thiếu chán ghét mình, vậy sau này sẽ không còn cơ hội để xuất hiện trước mặt Hàn Thiên Lâm nữa. "Đại thiếu dặn tôi phải hầu hạ anh thật tốt mà..." Cậu rụt rè đưa bàn tay trắng nõn của mình đặt lên đùi Lý Đông, rõ ràng là đang cố tình câu dẫn.
Lý Đông liếc mắt nhìn, thở dài bất lực: "Tôi thật sự không có hứng, nếu cậu muốn hầu hạ tôi vậy thì làm ngay ở đây đi." Nói xong, anh giả vờ cởi thắt lưng với ý định dọa Hề Tinh Linh chạy.
Kết quả, Hề Tinh Linh lại táo bạo đẩy tay anh ra, tự mình tháo thắt lưng cho anh, đôi môi mềm mại ngậm lấy nơi nào đó.
"..." gấp gáp như vậy…. khiến Lý Đông có cảm giác lạnh bàn chân. Hiện tại có thế nào thì anh cũng không hưởng thụ nổi.
Hề Tinh Linh quả thật là người có kinh nhiệm, tư thế của cậu chỉ có thể miêu tả là vô cùng ra sức, khiến cho tâm trạng của Lý Đông không khỏi có chút phức tạp.
Lý Đông suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình vì ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của đối phương. Thật khó tin rằng đây lại là lần đầu tiên Hề Tinh Linh làm chuyện như thế này.
Khi Hề Tinh Linh đang chăm chỉ “làm việc”, Lý Đông chỉ biết quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm như không có gì xảy ra... tuy rằng có chút khó.
Bất chợt, Lý Đông nghĩ đến một việc, đôi môi mềm mại kia của Hề Tinh Linh, mình còn chưa có hôn đâu,…
"Được rồi." Sau một lúc, Lý Đông túm lấy tóc Hề Tinh Linh để cậu ngẩng đầu lên.
Hề Tinh Linh nhanh chóng rút khăn giấy ra, nhưng không phải để lau miệng mình mà là để cho Lý Đông dùng.
Cậu lau cho Lý Đông một cách cẩn thận rồi mới rút thêm một tờ khăn giấy khác để tự lau miệng mình. "Nhị thiếu." Cậu cười hết sức lấy lòng, vẻ mặt như muốn hỏi mình "phục vụ" có làm Lý Đông hài lòng không.
Lý Đông rút chim vô tình, tùy tiện ném cho cậu một chai nước khoáng rồi lạnh nhạt nói: “Xuống xe đi.”
"Cảm ơn nhị thiếu." Hề Tinh Linh nhìn Lý Đông với ánh mắt tràn đầy hy vọng, muốn nhờ anh nói vài lời tốt đẹp về mình trước mặt Hàn Thiên Lâm. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Lý Đông, cậu lại hơi do dự, không dám nói ra điều mình mong muốn.
"Không lưu lại số điện thoại sao?" Cậu hỏi, trong lòng đầy lo lắng. Hề Tinh Linh sợ rằng khi Lý Đông rời đi sẽ không bao giờ quay lại, nếu vậy, sau này cậu sẽ không còn cách nào để liên lạc được với anh nữa.
Lý Đông tìm trong túi rồi rút ra một tấm danh thϊếp, ném cho Hề Tinh Linh: “Tự liên hệ với tôi.”
"Được rồi." Hề Tinh Linh nhận lấy danh thϊếp, cuối cùng cũng cảm thấy mãn nguyện, bước xuống xe: “Nhị thiếu đi cẩn thận, lái xe an toàn nhé.”
Nhìn theo chiếc siêu xe khuất dần, cậu đứng dưới lầu, lòng cảm thấy trống rỗng và thất vọng.
Cảm giác này chẳng khác gì những ngày trước, khi cậu không gặp được Hàn Thiên Lâm, cơn nhớ nhung dày vò cậu từng phút, từng giây. Sự trống trải, cô đơn, lạnh lẽo lại ùa về.
Chỉ khi ở bên Hàn nhị thiếu, Hề Tinh Linh mới cảm thấy không còn bị hành hạ bởi những cảm giác đó.
Nắm chặt tấm danh thϊếp trong tay, Hề Tinh Linh vội vàng lấy điện thoại ra nhập số của Lý Đông vào. Cậu rất muốn gọi ngay cho anh, nhưng nhớ ra Lý Đông đang lái xe nên đành nhịn lại.
Quả nhiên, Lý Đông đoán không sai, khi anh về đến chỗ của Hàn Duật Bạch thì đã gần 12 giờ đêm.
Vị thiên chi kiêu tử này sống tại một biệt thự cao cấp ở trung tâm thành phố. Là người coi trọng gia đình, Hàn Thiên Lâm luôn kiên trì ở cùng cha mẹ và em trai, từ nhỏ đến lớn chưa từng tách rời.
"Sao về trễ như vậy?" Mẹ của hai anh em Hàn gia, Uông Vân, mặc chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng, bước xuống từ cầu thang.
Lý Đông tự nhủ thầm, "Mình chính là Hàn Duật Bạch, mình chính là Hàn Duật Bạch..." Nhẩm đi nhẩm lại lần thứ N, cuối cùng cũng buộc mình đáp lời: “Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”
"Ngủ rồi nhưng lại tỉnh." Uông Vân bực bội đáp, sau đó bà nhìn quanh, hỏi: "Anh trai con đâu?" Bà không thấy bóng dáng của con cả.
"Anh ấy vẫn đang bận xã giao, bàn chuyện làm ăn với người khác." Lý Đông thuận miệng bịa ra, giống như nguyên chủ trước kia, che đậy cho Hàn Thiên Lâm.
Lúc này, chắc Hàn Thiên Lâm đang tận hưởng cuộc sống về đêm ở đâu đó.
Trước khi gặp Hề Tinh Linh, Hàn Thiên Lâm vốn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, không ngại chơi bất cứ thứ gì ngoài đàn ông.
Ngược lại, Hàn Duật Bạch lại sống rất sạch sẽ, không hẹn hò cũng chẳng tìm niềm vui chóng vánh, kiên định theo đuổi mối tình "bạch nguyệt quang" của đời mình.
Xét từ một góc độ nào đó, Hàn Duật Bạch và Hề Tinh Linh đúng là cùng một kiểu người.
Đều là những kẻ ngu ngốc, chỉ biết lao đầu vào một mối tình mà không màng gì khác... Lý Đông thầm nghĩ, cái xưng hô này rất khó nghe, nhưng thật sự cả hai đều rất ngốc.
"Mỗi ngày nó đều bàn chuyện làm ăn, làm ăn, đến bao giờ mới chịu tìm cho mẹ một cô con dâu đây?" Uông Vân thở dài: “Giống y hệt ba con, chỉ biết ra ngoài vui chơi với phụ nữ.”
Lý Đông thở dài, đột nhiên cảm thấy gia đình như thế này cũng thật sự rất bi ai.
“Mẹ, mẹ đi ngủ sớm đi, bỏ lỡ giấc ngủ thì dễ xuất hiện nếp nhăn.” Thực ra, Uông Vân giữ gìn nhan sắc rất tốt, khuôn mặt bà không hề giống người sắp bước vào tuổi năm mươi.
Chuyện chồng bà đi tìm niềm vui bên ngoài, Uông Vân đã sớm biết từ lâu, bây giờ cả hai sống theo kiểu ai chơi của người nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Chỉ khác là Uông Vân chơi ngầm, còn ba của Hàn Duật Bạch thì lại chơi công khai trắng trợn.
“Đúng vậy, các con lớn rồi, chẳng đứa nào nghe lời. Dù mẹ có lo lắng thì cũng vô ích.” Tuy nói vậy, Uông Vân vẫn cảm thấy hôm nay con trai út có gì đó khác thường, nó vậy mà kiên nhẫn đứng đây nói chuyện với bà: “Có chuyện gì sao? Gần đây thiếu tiền tiêu à?”
Từ sau khi Hàn Duật Bạch tốt nghiệp, hắn chẳng làm việc gì nghiêm túc, đến nay đã gần hai năm. 24 tuổi, nhưng vẫn chỉ lo ăn chơi mà không kiếm việc làm ổn định.
Khi hết tiền, hắn thường tìm anh trai hoặc cha mẹ để xin.
Thường thì Hàn Thiên Lâm sẽ cho hắn tiền tiêu, thỉnh thoảng Uông Vân cũng cho hắn thêm chút ít.
“Không, con không thiếu tiền.”
“Hay là con lại nhìn trúng chiếc xe mới nào ?” Uông Vân không tin con trai mình không có mục đích.
“Không có, mẹ đừng đoán bừa nữa.” Lý Đông thể hiện ra sự thiếu kiên nhẫn của Hàn nhị thiếu, nói: “Con về phòng, mẹ ngủ hay không thì tùy.”
Uông Vân nhìn con một lúc, cảm thấy đây mới là đứa con trai quen thuộc của bà.
Điện thoại trên giường bất ngờ rung lên. Lý Đông sau khi tắm nước ấm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi đi ra.
Nhìn thấy số lạ hiện trên màn hình, Lý Đông lập tức nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Hề Tinh Linh. Anh nhấc máy: “Ai vậy?”
Hề Tinh Linh vui mừng khi nghe thấy giọng của Lý Đông: “Nhị thiếu, là tôi đây.” Cậu chỉ định gọi để thử một chút, không ngờ Lý Đông lại bắt máy nhanh đến vậy. “Xin lỗi, đã trễ thế này mà còn làm phiền anh.” Mặc dù miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng cậu vẫn vui mừng, bởi vì nằm một mình trên giường quá cô đơn, cậu lăn qua lộn lại mãi mà không sao ngủ được.
Lý Đông thở dài: “Biết là trễ, vậy tại sao còn gọi?” Anh ngồi xuống bên mép giường, dùng khăn lau khô tóc.
“Nhị thiếu đang bận sao?” Hề Tinh Linh muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng lại sợ làm Lý Đông khó chịu, lòng mâu thuẫn vô cùng: “Nếu vậy, tôi không làm phiền nữa. Nhị thiếu ngủ ngon nhé?” miệng nói lời tạm biệt nhưng Hề Tinh Linh lại không tắt máy, trong lòng thì nghĩ liệu Nhị thiếu có tiếp tục nói chuyện với mình không?
Lý Đông không buồn quan tâm đến tên ngốc này, lập tức cúp máy.
“Thật phiền phức.” Anh lẩm bẩm rồi ném điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống, ngủ.