“Anh họ của tớ là thành viên trong trại huấn luyện của chiến đội AUG, tớ đã nói trước với anh ấy một tiếng rồi, hôm nay sẽ bớt thời gian huấn luyện với cậu một chút.”
Ngô Phi Ngang nói với cậu: “Một lát nữa tớ sẽ gửi ID cho cậu, cậu lên mạng rồi nhớ thêm bạn với anh ấy, mở một phòng riêng luyện tập một chút, không hiểu thì hỏi, đừng khách sáo.”
“Vậy cậu thì sao?”
“Tớ đi tìm chị gái xinh đẹp chơi đấu đôi, tự cậu chơi đi.”
Ngô Phi Ngang vẫy tay, thấy Trần Tinh Nhiên còn đứng tại chỗ thì lạ lùng hỏi: “Cậu ngơ ngác làm gì?”
“…”
Trần Tinh Nhiên nhìn khoang thao tác nửa trong suốt, không biết phải bắt tay từ đâu.
Cậu thử hỏi: “Trực tiếp ngồi vào là được hả?”
“Cậu có cầm theo thẻ ID không?”
Trần Tinh Nhiên: “?”
Cậu giơ tay sờ túi một hồi, bên trong trống rỗng, không có cái gì là thẻ ID cả, thả tay nói: “Không có.”
“Không có thẻ ID thì cậu thử cái rắm.”
Ngô Phi Ngang giận nói: “Đợi đó, tôi tới quầy mua cho cậu một cái.”
Dứt lời, cậu ta đã chạy mất, Trần Tinh Nhiên đứng tại chỗ, đôi mắt quan sát khoang thao tác.
Thứ này có vẻ ngoài màu bạc sáng, nhìn qua rất “tương lai”, tổng thể giống như một chữ C viết nghiêng, phần bên trong được làm bằng chất liệu nửa trong suốt, xung quanh thân khoang gắn rất nhiều đèn nhỏ, nhìn qua khá rực rỡ, cũng rất ngầu.
Trần Tinh Nhiên giơ tay, chạm vào mấy cái nút bên ngoài khoang thao tác, một tiếng vang nhỏ vang lên, nắp pha lê tự động mở ra.
Bên trong khoang thao tác có lót đệm mềm mại, Trần Tinh Nhiên nằm vào đó, ghế bằng da bên trong tự động điều chỉnh góc độ, dán sát vào xương sống của cậu, giúp cơ bắp Trần Tinh Nhiên thả lỏng hết mức.
Trần Tinh Nhiên đánh giá: Khá thoải mái.
Trần Tinh Nhiên vừa nằm vào, Ngô Phi Ngang đã quay lại, trong tay cậu ta là một tấm thẻ có dáng vẻ như thủy tinh.
Trần Tinh Nhiên thuận tay nhận lấy, thẻ ID có màu lam nhạt trong suốt, bên ngoài là hình một người đàn ông, đồng phục trên người viết “ZMD”, gương mặt người này rất đẹp, dù chỉ là một tấm hình cũng có thể nhận ra đây là một anh chàng đẹp trai.
“Khụ, trên quầy chỉ còn lại thẻ ID của đội trưởng Dương.”
Ngô Phi Ngang thuận tay giúp Trần Tinh Nhiên cắm thẻ ID vào khoang thao tác: “Dạo này bán rất đắt hàng.”
“Đội trưởng Dương?”
“Dươиɠ ѵậŧ Triệt đấy, đội trưởng của chiến đội ZMD.”
Ngô Phi Ngang kỳ lạ nói: “Không phải chứ? Cậu không biết cả đội trưởng Dương sao? Tháng trước thầy giáo dậy môn giám định và thưởng thức chiến dịch kinh điển không phải còn giới thiệu hả?”
“À, nhớ rồi.”
Trần Tinh Nhiên căn bản không biết người này là ai, để tránh bại lộ việc ký ức của mình có vấn đề, cậu thuận miệng đáp lời.
“Vậy cậu tự mình chơi đi, tớ đi tìm chị gái xinh đẹp đây.”
Ngô Phi Ngang cười gian bỏ đi, còn không quên cổ vũ cậu: “Cố lên, lên mạng nhớ thêm bạn anh họ của tớ.”
“Biết rồi.”
Trần Tinh Nhiên bất đắc dĩ: “Cậu đi đi.”
Ngô Phi Ngang tung tăng chạy đi.
Trần Tinh Nhiên đóng cửa khoang, ánh sáng bên trong lập tức tối xuống, trước mặt cậu xuất hiện màn hình thực tế ảo, bên trên hiện lên icon các trò chơi, chính giữa là “Vận Mệnh”, hai chữ viết rồng bay phượng múa như tranh thủy mặc hiện ra, icon cũng to hơn các trò khác một chút, cực kỳ bắt mắt.
Trần Tinh Nhiên thuận tay mở icon Vận Mệnh lên.
Giây tiếp theo, tầm mắt của cậu hoàn toàn biến đen.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu.
Icon trò chơi phóng đại lên trước mặt, nuốt chửng toàn bộ tầm nhìn của cậu, giống như khi chúng ta đi vào một đường hầm xuyên núi, đường cong quái dị và các màu sắc chợt lóe lướt qua, sau đó mọi thứ hòa làm một với nhau, biến thành một khung cảnh khác biệt.