Tô Ánh Tuyết lúng túng nhận lấy bó hóa. Cô cũng không biết đây là loại hoa gì, nhưng nhìn qua rất nhẹ nhàng mà xinh đẹp.
Sau khi tặng xong hoa, tiểu môi cầu luýnh quýnh chạy đi.
Tô Ánh Tuyết ngây ngốc nhìn những bông hoa. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Phi đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Ánh mắt Tô Ánh Tuyết mê ly, trong đầu cô hiện lên một ý niệm trước nay chưa từng cô. Cô cảm thấy không chân thực vì nếu như mọi thứ đều là thực, có lẽ là quá ảo mộng rồi.
Lâm Phi thấy cô muốn nói lại thôi thì khẽ cười, đi đến trước mặt cô. Hắn mở tay ra, bên trên là mấy viên kẹo dẻovị xoài.
- Có lẽ em đã quên, nhưng vĩnh viễn anh cũng không quên được, bên trong túi kẹo đó có tất cả 8 viên… Bây giờ anh muốn đem chúng trả lại cho em.
Lâm Phi nói xong liền lấy ra một túi kẹo đường, đưa cho cô 7 viên kẹo cộng với một viên trên tay hắn, tổng cộng là 8 viên bỏ vào tay Tô Ánh Tuyết.
- Đứa bé trai đó… thật sự… là… là anh sao?
Cho dù Tô Ánh Tuyết không dám tin nhưng cũng không thể không tin, Lâm Phi ở trước mặt thật sự đã quay lại là cậu bé năm đó chán nản đứng dưới cột đèn.
Lâm Phi tự giễu cười:
- Hôm qua em nói với anh, chúng ta mới quen nhau, sao có thể địch nổi tình cảm từ nhỏ giữa anh và Hứa Vi…
- Nhưng anh thật sự muốn nói với em, có lẽ em đã quên anh, nhưng anh sẽ mãi nhớ. Năm anh 8 tuổi, anh đã từng gặp em, hơn nữa anh chưa từng quên chuyện xảy ra hôm đó.
Tô Ánh Tuyết ngơ ngác nói:
- Khó trách… lần trước anh lại hỏi em hồi bé hay ngồi xe gì và chuyện về lái xe… Anh sớm đã nhận ra em rồi sao?
Lâm Phi thở phào một hơi. Hắn thấy may mắn vì cô còn chưa quên mọi việc. Hắn gật gật đầu:
- Đúng, vì vậy, với anh, em có ý nghĩa hết sức đặc biệt…
- Vì sao…
Tô Ánh Tuyết vẫn còn thấy mờ mịt.
Lâm Phi nhớ lại rồi cười nói:
- Em còn nhớ lúc nãy anh nói gì không, ở đây đã từng xảy ra một sự kiện mang tính lịch sử… một đứa trẻ vì cha bị gϊếŧ hại, mẹ bỏ đi theo người khác mà nản lòng thoái chí, muốn rời khỏi thế giới lãnh đạm này. Nhưng nhờ một cô bé dễ thương chủ động nói chuyện với nó, cho nó kẹo để giải tỏa cái bụng đói đang kêu òng ọc, nó mới dám tiếp tục hy vọng vào cuộc sống này…
- Cũng vì còn chút tin tưởng với cuộc sống, nên đứa bé đó mới có thể trải qua đêm đó. Sau này nhân duyên hội tụ, đứa bé đó đã trở thành một người quấy đảo thế giới này…
- Vì thế đối với lịch sử, cô bé và đứa bé kia tuy chỉ đơn thuần gặp nhau nhưng lại là một sự kiện mang tính lịch sử…
Tô Ánh Tuyết khẽ đơ người, đợi khi đã hiểu rõ mọi chuyện, cô cười như có như không nói:
- Anh đang khen mình là một nhân vật lịch sử sao?
- A…
Lâm Phi khẽ cười rồi lắc đầu:
- Anh chỉ nghĩ, nếu em muốn chia tay với anh, anh nhất định phải nói rõ mọi chuyện anh muốn nói cho em.
- Có lẽ Hứa Vi là người em thanh mai trúc mã của anh, nhưng cô gái đầu tiên có ý nghĩa quan trọng với anh, khiến anh động tâm, khiến anh mãi không quên lại chính là em, Tô Ánh Tuyết…
- Vì thế, em không cần nói gì cả. Địa vị của em trong lòng anh những cô gái khác không thể sánh được. Với anh, trên đời này đã không còn cô gái nào có ý nghĩa quan trọng hơn em.
- Anh muốn ở bên cạnh em, không phải vì trước kia em chủ động thích anh mà là trong tim anh luôn có em. Anh đã thích em mười mấy năm rồi. Thứ tình cảm này tuy chưa thổ lộ ra ngoài, nhưng giống như rượu trong hầm, theo năm tháng càng ngày càng tỏa ra sự nồng đậm, sâu sắc.
- Anh không phải là một người đàn ông tốt, chỉ biết làm những việc khiến em tức giận, thường không thể khống chế nổi lời nói và việc làm của mình. Có thể về sau những tật xấu này cũng rất khó sửa, những chuyện này anh hiểu rõ. Nếu như em nhất định phải rời xa anh, anh có thể hiểu được… Nhưng…
Lâm Phi dừng lại trong giây, chuyển sang chuyện khác. Hắn chỉ chỉ bó hoa trên tay Tô Ánh Tuyết:
- Em biết tên của hai loại hoa này không?
Tô Ánh Tuyết đang mơ mơ màng. Những lời Lâm Phi nói khiến cô hoảng loạn, hô hấp dồn dập.
Bỗng bị hỏi, cô chậm chạp lắc đầu. Quả thật, cô không biết, nhưng cô nói ra những lời từ đáy lòng:
- Thật đẹp!
- Hoa màu xanh tím tên là Diệp Thảo, nó còn có một cái tên khiến người ta khó quên… Ở Đức, có một truyền thuyết cổ xưa, sau khi thượng đế sáng tạo ra loài hoa này đã đặt cho nó một mệnh danh.
- Cuối cùng khi loài hoa này rơi xuống, hoa bất đắc dĩ nói với thượng đế: “Đừng quên tôi”. Thượng đế liền nói “đây sẽ là tên của người”. Thế là loài hoa này được gọi là “Đừng quên tôi”.
- Loại hoa màu hồng nhạt này gọi là hoa sen hồng ngạc ngân. Tuy nó không đỏ rực, kiều diễm như hoa hồng, nhưng nó đại biểu cho ý nghĩa “yêu bạn”.
- Hai loại hoa ở cùng nhau biểu thị cho tình yêu vĩnh hằng…
Lâm Phi dừng ở trước mặt cô, trầm thấp nói:
- Cho dù tương lai có như thế nào, cho dù mỗi người đều đi trên một con đường của riêng mình, anh cũng mong em sẽ nhớ kỹ một điều, anh sẽ không quên em, sẽ luôn yêu em. Đối với anh, em luôn là một người đặc biệt nhất.
Đôi mắt Tô Ánh Tuyết lấp lánh nước, nhè nhẹ chiếu sáng như bầu trời đêm bắc cực mỹ lệ, đẹp đẽ.
Những đau khổ, bất an trong lòng cô đã tan tành mây khói vào thời khắc này.
Từ một người chủ động tỏ tình, cô mới phát hiện ra, thật ra mình luôn là người được yêu. Cảm giác này thật tuyệt vời, thật ảo diệu khó nói thành lời.
Một thứ gọi là “số mệnh”, gọi là “duyên phận”, nở hoa trong lòng cô, đẹp đẽ, ngọt ngào như một bức tranh.
Tô Ánh Tuyết cúi đầu. Sau khi trầm mặc hồi lâu, cô nâng mắt, bình thản đưa bó hoa và chỗ kẹo dẻocho Lâm Phi.
Lâm Phi thấy cử động của cô, trong lòng cảm thấy mất mát. Xem ra, Tô Ánh Tuyết thật sự không thể tha thứ cho hắn. Mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Tuy nhiên, hắn đã chuẩn bị tình huống xấu nhất. Mọi việc hắn đã nói rõ ràng, hắn cũng cam tâm.
Nhưng đến cùng, Lâm Phi vẫn thấy vô cùng cô độc. Thò tay ra nhận bó hoa và kẹo đường, tay hắn run run, mong chờ cô sẽ thay đổi ý kiến.
Giống như hắn đã nói lúc trước, cho dù tương lai có như thế nào, cô luôn giữ vị trí đặc biệt nhất trong lòng hắn. Nhưng hắn vẫn mong cô sẽ không rời khỏi hắn.
Cuối cùng, Lâm Phi vẫn nhận lấy bó hoa và kẹo, nhưng Tô Ánh Tuyết lại bình thản đi qua người hắn.
Lâm Phi quay người, nhìn cô đi về phía xe. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mất mát, tim đau như bị dao cắt. Nhưng hắn lại không có lời nào để nói.
Tuy hắn không nỡ rời xa Tô Ánh Tuyết, nhưng cô đã quyết định, hắn đi đến bước này cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô mà thôi.
Nhưng khi Lâm Phi đang hoang mang, mất hồn mất vía đứng trên đường, Tô Ánh Tuyết chuẩn bị đi đến chiếc Ferrari bỗng quay ngoắt đầu lại, mặt tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Phi.
- Anh là heo hả?
Tô Ánh Tuyết tức giận, chửi ầm lên.
- Hả?
Lâm Phi ngây người ngẩng đầu lên, không rõ mình đã làm gì trêu chọc cô.
Tô Ánh Tuyết vô lực trợn trừng mắt, dậm chân nói:
- Không phải trước đây em đã dạy anh rồi sao? Khi nữ chính trong phim thần tượng bỏ đi, người đàn ông sẽ khóc đuổi theo.
- Anh phải biểu hiện ra một bộ dạng có chết cũng không thể rời xa em, sau đó hai người ôm nhau cùng khóc. Rốt cục anh có biết diễn không hả? Một màn Happy Ending tuyệt hảo đã bị đầu heo nhà anh làm hỏng rồi.
Lâm Phi thật sự muốn chết, nhưng là chết vì vui.
Tuy tư duy của cô khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn hiểu ý của cô.
Lâm Phi điên cuồng ném đi bó hoa và kẹo dẻo trên tay, chạy vội tới, ôm chặt lấy Tô Ánh Tuyết, chỉ hận không thể dùng sức sáp nhập cô vào trong thân thể mình.
- Anh muốn em tức chết sao? Sao anh lại ném kẹo dẻo đi hả?
Tô Ánh Tuyết vừa giãy dụa trong ngực hắn, vừa bênh vực kẹo đường.
Lâm Phi cười ha ha ngây ngốc, đắm chìm trong niềm vui sướиɠ khi tưởng mất mà lại được.
Cuối cùng Tô Ánh Tuyết cũng nở một nụ cười ngọt ngào, chu môi nói:
- Không nói sớm một chút… Nếu năm đó còn nhỏ như vậy người ta đã cứu mạng anh, anh phải đối xử tốt với em như ân nhân cứu mạng, còn phải để em mặt dày nói thích anh trước…
Lâm Phi cười hắc hắc, vui vẻ đến mức không nói nên lời.
Tô Ánh Tuyết khẽ thở dài, giơ tay ôm eo Lâm Phi. Cô dựa vào ngực hắn, lẩm bẩm nói:
- Coco – Chanel đã từng nói: “Tình yêu chấm dứt khi bạn lựa chọn rời đi”. Lúc này, em không muốn rời đi nữa rồi…