“Em nói là muốn biết thời gian cụ thể!” Thẩm Nhĩ bất mãn nhìn ca ca trả lời có lệ, tay cầm kẹo gian nan mà nâng lên mặt của ca ca, nhìn thẳng vào mắt hắn với vẻ chờ mong nói: “Ngày mai, buổi chiều được không?”
“Xem biểu hiện của em.” Bởi bì động tác của Thẩm Nhĩ, kẹo dính đầy nước miếng cứ như vậy dính vào tóc của hắn.
Thẩm Dịch hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đánh trẻ con, một phen đoạt kẹo trong tay bé, đem nhóc con nhét vào xe bay.
“Ô, Nhĩ Nhĩ sẽ biểu hiện tốt!” vẻ mặt của Thẩm Nhĩ không tha mà nhìn kẹo lớn của mình, ngồi ngay ngắn xong, nỗ lực chứng minh mình là bé ngoan.
Bất quá, bé chỉ ngồi im được một lát, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, chơi một đoạn thời gian bé đã sớm mệt mỏi. Sở dĩ bé còn muốn chơi là vì trước kia chưa được chơi bao giờ nên mới cố chống đỡ mà thôi.
Nhìn xem, xe bay còn chưa chạy được bao lâu, Thẩm Nhĩ đã uể oải ìu xìu mà ngáp một cái, nhìn như mơ màng sắp ngủ.
“Ngủ đi!” Nhìn nhóc con ngủ gà ngủ gật, Thẩm Dịch sửa ghế nằm xuống, cởϊ áσ khoác đắp lên bụng nhóc con, lại chỉnh cao độ ấm.
Thẩm Nhĩ nhanh chóng mà nặng nề ngủ.
Một giấc này ngủ ngon vô cùng, thẳng đến khi âm thanh chuông cửa đánh thức, Thẩm Nhĩ còn có chút mơ hồ.
“Ôi, về nhà.”
Tiếng chuông vang lên liên tục làm cho Thẩm Nhĩ tỉnh táo lại, nhìn căn phòng quen thuộc cùng với ca ca bên cạnh, nhỏ nhặt ký ức xuất hiện.
Thẩm Nhĩ đẩy đẩy Thẩm Dịch ở bên cạnh, hắn ngủ còn sâu hơn so với bé, thúc giục nói: “Ca ca, bên ngoài có người tìm.”
“Ca ca!” Thấy Thẩm Dịch không có động tĩnh nào, Thẩm Nhĩ không ngừng cố gắng đẩy đẩy.
Mắt thấy không thể trông chờ vào Thẩm Dịch, Thẩm Nhĩ thở dài, xốc lên chăn trượt xuống giường, chạy cộp cộp đi mở cửa.
Nhìn đến người quen thuộc ngoài cửa, Thẩm Nhĩ vui vẻ từng lớn đôi mắt: “Oa, là Mộ ca ca!”
Mộ Thiên Tinh ngồi xuống, ôn nhu chào hỏi Thẩm Nhĩ ngủ đến mặt đỏ bừng, sau đó hỏi: “Chào buổi tối Nhĩ Nhĩ, xin lỗi vì đã quấy rầy em, xin hỏi, ca ca em có ở nhà không?”
“Ca ca ở nhà, Mộ ca ca nhanh vào đi, em đi gọi ca ca rời giường.”
Thẩm Nhĩ đối với vị ca ca ôn nhu này rất có hảo cảm, nhiệt tình mà đem tay béo nhỏ dắt hắn tiến vào.
Tiểu Ngoan tìm đôi dép thích hợp, chờ Mộ Thiên Tinh đổi giày xong, Thẩm Nhĩ đang định vào phòng gọi người, liền thấy Thẩm Dịch đang đánh ngáp đi ra.
“Ca ca, hoá ra anh tỉnh rồi!” Thẩm Nhĩ kinh hỉ mà nhìn ca ca lúc nãy kêu kiểu nào cũng không tỉnh.
Mộ Thiên Tinh đối với việc Thẩm Dịch có thể xuất hiện kịp thời như vậy thực ra không ngoài ý muốn. Tốt xấu cũng là Chiến Thẻ Sư, nếu ngay cả người xa lạ xuất hiện trong phòng cũng không phát hiện được, vậy cũng đừng lăn lộn nữa.
Mộ Thiên Tinh tiếp nhận nước trà Tiểu Ngoan đưa qua, đối với Thẩm Dịch cười cười nói: “Quấy rầy các cậu rồi!”
“Cậu tới đây tìm tôi hả?” Thẩm Dịch nghe được lời vừa nói có chút nghi hoặc, hắn còn tưởng người này tới tìm Thẩm Nhĩ, không nghĩ tới hoá ra là tìm hắn.
Mộ Thiên Tinh nói ra mục đích hôm nay tới: “Tôi là tới cùng cậu thương lượng về trận đấu Danh Bài một tháng sau.”
Trận đấu Danh Bài?
Thẩm Nhĩ chớp chớp mắt, nhớ tới hôm nay giữa trưa gặp được thúc thúc kia cũng nhắc tới trận thi đấu này.
Lập tức, Thẩm Nhĩ lên nâng thinh thần, hiếu kỳ hỏi: “Trận đấu Danh Bài là cái gì?”
Nhìn ánh mắt của Thẩm Nhĩ tràn ngập hiếu kỳ, Mộ Thiên Tinh giải thích nói:
“Trừ bỏ bên ngoài một ít thẻ bài đại sư đức cao vọng trọng, đối với phần lớn bộ phận Thẻ Bài Sư mà nói, quyền cư trú ở Thu Thuỷ Tinh không phải là vĩnh cửu, đặc biệt là tiểu khu chúng ta, chỉ có ở Trận đấu Danh Bài 5 năm một lần lấy được thành tích tương ứng, chúng ta mới có thể tiếp tục lưu lại nơi này. Hôm nay anh lại đây, chính là muốn cùng tổ đội với ca ca của em.”