Lâm Thiền Yên rón rén mở cửa về nhà, ai biết được vẫn bị mẹ Lâm đúng lúc bắt được.
"Mới sáng sớm con mặc áo ngủ đi đâu vậy hả?" Mẹ Lâm hỏi.
Lâm Thiền Yên vội vàng giơ bánh bao và sữa đậu nành trong tay lên, "Lấy bữa sáng! Tống Tích mua đồ ăn sáng cho con!!"
"Mua đồ ăn sáng thì mua thôi, làm cái gì mà kích động vậy." Mẹ Lâm cạn lời liếc nhìn cô một cái rồi xoay người vào phòng vệ sinh.
Lúc Lâm Thiền Yên ra ngoài liền giả bộ thuận miệng nói với mẹ Lâm mẹ, "Hôm nay con không về ăn cơm đâu, Tống Tích nói sẽ đưa con đi ăn."
"Con đừng hơi chút là thích ăn cái này thích mua cái kia đi, khiến tiểu Tống yêu đương với con mà như đang nuôi heo vậy." Mẹ Lâm nói.
Lâm Thiền Yên tức giận đẩy cửa ra ngoài.
Tới đơn vị cô liền cân nhắc phải làm sao mới có thể giả bộ thấy không khỏe muốn xin nghỉ mà không để lại tí dấu vết nào đây, nhưng mà cô ấy, là thuộc loại người vừa nói dối cái thì sẽ không nhịn được cười ra tiếng mất, trong lúc nhất thời rất khó xử.
Từ Lâm thấy cô rối rắm vậy bèn hỏi cô sao thế, Lâm Thiền Yên nói nhỏ với cô ấy chuyện mình muốn xin nghỉ đi chơi với Tống Tích.
Từ Lâm liền có vẻ mặt chị là người từng trải, chị suy nghĩ rồi nói với cô, "Trốn việc đi, hôm nay lãnh đạo đi thành phố họp hết rồi, em cứ đi phần em, nếu có ai hỏi thì chị sẽ nói là em thấy khó chịu nên đi xuống dưới mua thuốc, nhà Tống Tích cũng không xa mấy, lái xe chở em lại đây cũng nhanh."
Lâm Thiền Yên nghĩ thầm không về nhanh được đâu, ngẫm lại vẫn viết đơn xin nghỉ giao cho Từ Lâm, để chị giữ giúp cô.
Tống Tích nhìn thấy cô đi xuống lầu rồi lén lút chạy lên xe thì cảm thấy buồn cười.
"Em đang đánh du kích hả?" Tống Tích nói.
Lâm Thiền Yên trừng anh một cái, "Em trốn việc đấy, nếu bị ai thấy thì không tốt đâu, đi nhanh đi."
Xe lái đi xa rồi cô mới nhận ra đây không phải hướng đi về, "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi dã ngoại." Tống Tích nói xong rồi chỉ ghế sau, lúc này Lâm Thiền Yên mới chú ý tới mùi thơm của đồ ăn trong xe, lỗ vị (1) thương hiệu lão Chu, trong hộp ở ghế sau còn bỏ rất nhiều thứ, lần trước đi chơi ở vùng ngoại ô đã là hồi trung học, Lâm Thiền Yên lập tức thấy phấn khởi.
(1) Lỗ vị "卤味" (món kho): là món ăn có nguyên liệu sau khi làm sạch và luộc chín, trộn với nước sốt nấu thành. Thường có 3 loại là công lỗ (nước sốt đỏ), hoàng lỗ (nước sốt vàng), bạch lỗ (nước sốt trắng). Phổ biến nhất cả nước là lỗ vị của Tứ Xuyên, dùng hoàng lỗ làm nước sốt chính.Tống Tích nhìn dáng vẻ hết sức phấn khởi của cô cũng không nói gì, túi quần nhét kín một hộp áo mưa phồng lên, người đàn ông có suy nghĩ xấu trong lòng cười vô cùng đáng thẹn.
Xe chạy đến một bờ hồ ít người, xung quanh toàn là đất hoang, cỏ dại không có người trông coi mọc rất xanh tốt, liếc mắt nhìn một cái ngược lại khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái.
Lâm Thiền Yên vươn vai nhìn anh dọn đồ từ trên xe xuống, hai người trải thảm xong rồi dọn đồ ăn ra hết ở dưới một cây đại thụ bên hồ, Tống Tích dựa vào cây ngồi xuống, vẻ mặt rất thả lỏng.
Hôm nay cô mặc váy có hơi ngắn, sợ ngồi xuống sẽ lộ ra hết, bắp đùi trần trụi dù cách một tấm thảm vẫn cảm thấy cộm đến sợ, Tống Tích thấy cô xoay qua xoay lại vặn vẹo, vỗ chân mình để cô lại đây ngồi.
Lâm Thiền Yên nhìn xung quanh không thấy ai hết, bèn tự nhiên đi qua ngồi vào lòng anh, Tống Tích ôm cô uống nước, Lâm Thiền Yên cầm xiên thịt kho mình ăn một miếng, lại đút anh ăn một miếng, hai người thân mật hưởng thụ sự mát mẻ của bóng cây.
Trong buổi chiều thoải mái như vậy, Lâm Thiền Yên thực sự có một loại cảm giác ngọt ngào đặt mình trong phim thần tượng, ngoại trừ thứ nóng hừng hực dưới mông đang chĩa vào cô.
"Anh, con người anh thật là! Hư chết đi được!" Lâm Thiền Yên là một đứa trẻ ngoan, sẽ không tùy tiện mắng người, người cô thích thì lại càng không nỡ mắng.
Tống Tích ôm chặt cô, cầm tay cô ăn hết miếng tim vịt cuối cùng, rồi cắn tai cô nói một cách gợϊ ɖụ©, "Đã nói hôm nay sẽ cho anh "yêu" mà."
Lâm Thiền Yên sợ tới mức xoay qua che miệng anh lại, "Không được nói!"
Nhìn khuôn mặt ngậm cười của anh, cô lảng mắt đi không dám nhìn anh, thật ra vốn dĩ cô cho rằng đợi chút nữa về chỗ của anh rồi mới ấy ấy, "Không thể ở đây được."
"Vợ ngoan, không ai đến khu quy hoạch này đâu, chúng ta vào trong xe, cục cưng cũng thèm có phải không, cho em ăn gậy thịt lớn có được không?" Tống Tích dụ dỗ cô.
Lâm Thiền Yên cảm thấy mình càng ngày càng dâʍ đãиɠ, chỉ dăm ba câu mà trong đầu đã toàn là những hình ảnh đó, cơ thể cũng rất mẫn cảm, nhưng suy cho cùng cô vẫn bảo thủ, không dám làm loại chuyện này vào ban ngày ban mặt.
"Đừng mà có được không, em thật sự sợ đấy, chúng ta đi về nha anh, về rồi thì em sẽ nghe lời anh mà." Lâm Thiền Yên ôm cổ anh nhẹ giọng cầu xin.
Tống Tích đâm cô một cái, "Cứng vậy rồi sao lái xe được, làm một lần ở trên xe, sau đó về nhà lại yêu em thật nhiều nhé."
Lâm Thiền Yên còn muốn từ chối nhưng đã bị anh ngồi dậy kéo về phía xe.
Cô bị đẩy vào ngồi ở ghế sau, Tống Tích đứng ở cửa xe lấy hộp bαo ©αo sυ trong túi rồi mở ra lấy một cái cắn ở miệng, ném nguyên hộp còn dư lại lên ghế trước, sau đó chui vào xe, không biết móc đâu ra một cái gối, nhìn kỹ thì nhận ra là do cô mua.
Lâm Thiền Yên thật sự cảm thấy anh cực kỳ hư, anh lót gối ở sau cô để cô nửa nằm dựa vào cửa sổ xe, cái gối vừa vặn che cửa sổ lại.
Vì sao lại mặc áo sơmi và váy ngắn? Đơn giản là để anh tiện hơn, không cần cởi nút, kéo bra xuống là có thể chơi đùa với ngực cô, vén váy ngắn lên rồi anh nằm sấp xuống là vừa vặn có thể nhìn thấy nụ hoa nhỏ, liếʍ nó cũng vô cùng tiện.
Quan trọng là anh không uống rượu cũng đầy lời cợt nhả, Lâm Thiền Yên cảm thấy lúc trước anh thật sự đã kiềm nén quá nhiều vì mình, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, có cô gái nào mà không muốn được quý trọng dịu dàng trong lần đầu tiên chứ.
"Vợ thấy không, xoa vυ' thì phải xoa như vậy, Tiểu Yên của chúng ta thích mạnh một chút, mỗi lần niết núʍ ѵú như vậy thì sẽ run hết người lên."
"Tiểu huyệt thì phải chơi như vậy, đây là hòn le nhỏ của cục cưng, mỗi lần bị anh ngậm trong chốc lát thì có thể phun nước, vô cùng dâʍ đãиɠ."
"Nụ hoa nhỏ mềm mại là khó hầu hạ nhất, ngón tay của anh hoàn toàn không thỏa mãn được, quá ngắn, cục cưng thích ăn dươиɠ ѵậŧ, phải cắm vào như vậy thì mới thỏa mãn."
"Ưm, Haa ~ Lớn quá!" Lâm Thiền Yên còn chưa ướt hoàn toàn, hơn nữa hoàn cảnh này khiến cô thấy khẩn trương, không buông thả hết được, Tống Tích chỉ cảm thấy còn chặt hơn bình thường.
Những cô gái trong AV quá phóng túng buông thả, đứng ở bãi cỏ dang chân ra cho đàn ông xoạc, nơi phía dưới cũng rất lỏng, đâu so được với Tiểu Yên của anh.
"Thả lỏng đi, để anh vào hẳn." Tống Tích xoa eo cô để cô thả lỏng, một tay ôm đầu cô hôn xuống môi cô, dần dần người dưới thân không còn khẩn trương như vậy nữa, anh liền thừa dịp lút cán.
"Haa ~ a, Tống Tích Tống Tích, anh nhanh một chút được không, em sợ ~" Lâm Thiền Yên ôm anh cầu xin, cơ thể bị đâm vào run rẩy từ đầu đến cuối.
"Muốn anh bắn nhanh chút sao? Vậy em phải giúp anh." Tống Tích tiếp tục đào hố.
"Giúp thế nào?" Bé thỏ trắng liền cắn câu.
"Em nằm sấp ra để anh nện từ phía sau, như vậy còn phê hơn nữa, rất nhanh anh sẽ nhịn không được mà bắn ra." Tống Tích nói xong liền cố tình thọc vào rút ra một cách thong thả, dáng vẻ nếu em không muốn thì đành làm nửa tiếng vậy.
Lâm Thiền Yên gật đầu, anh lập tức rời khỏi, đỡ cô chú ý để không đυ.ng đầu vào trần xe.
Không gian trong xe thật sự nhỏ, anh cũng nằm sấp ở phía sau, lúc cô xoay người thì mông nhỏ quẹt qua cái mũi của anh, anh liền vén váy lên rồi liếʍ, Lâm Thiền Yên hoảng sợ tiến về trước một bước đυ.ng phải cửa sổ xe, may là có kê gối ở đó.
Anh cúi người xuống, với tới từ phía sau nắm bầu vυ' của cô rồi xoa nắn, bαo ©αo sυ vân xoắn ốc trên gậy thịt ướt đẫm dịch nhờn của cô, lành lạnh đưa vào trong nụ hoa nhỏ ấm áp.
Lâm Thiền Yên vùi mặt xuống gối dằn lại tiếng thở gấp, người ở phía sau đâm vào giống như máy đóng cọc, cả xe lắc lư theo, trong xe toàn là tiếng thở dốc gợi cảm của người đàn ông.
"Sướиɠ quá, nụ hoa nhỏ của vợ anh thật chặt, sướиɠ chết bố, anh đã muốn chơi em từ phía sau lâu rồi, dươиɠ ѵậŧ có thể đâm vào hết mức, ưm, thật sướиɠ. Có lẽ nên cưới em về nhà sớm một chút, mỗi tối cứ nằm sấp ra vậy để anh xoạc." Tống Tích đã xoạc đỏ mắt, buột miệng thốt ra những mộng cảnh dâʍ ɭσạи ngày đêm tơ tưởng kia.
"Haaa nhanh quá, không được nữa ~" Cả người Lâm Thiền Yên vô lực ngã thẳng xuống, ngược lại khiến bờ mông càng vểnh lên để anh vào sâu hơn.
"Có thích không hả? Có muốn mỗi ngày cho anh chơi không?" Tống Tích xoay mặt cô qua hỏi.
Hai mắt Lâm Thiền Yên mơ màng, khóe miệng chảy ra nước miếng, anh nhìn mà đỏ cả mắt.
"Cho ~ cho em ~" Cô không nói ra miệng chữ kia được.
"Fuck! Anh muốn bắn, kẹp chặt anh, bắn hết cho em, sau này sẽ không mang bao bắn cho nụ hoa nhỏ ăn." Tống Tích nói rồi run rẩy người, bắn ra vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh ôm cô run rẩy cả buổi mới bình thường lại được.
Xong việc rồi Tống Tích trở người cô lại ôm hôn cả buổi, mới mặc đồ vào cho cô, anh đã bỏ hết khăn giấy ở ngoài rồi, anh tiện tay lấy qυầи ɭóŧ nhỏ ở bên cạnh mặc vào cho cô, ôm cô ngồi lên đùi anh dịu dàng hôn cô.
"Mới nãy có sướиɠ không?" Tống Tích hỏi.
Lâm Thiền Yên xấu hổ gật đầu, ngay sau đó lại giả làm đà điểu chui vào ngực anh.
"Còn muốn không? Về nhà tiếp tục "yêu" em nhé?" Tống Tích lại hỏi.
"Anh thoải mái không?" Đại khái Lâm Thiền Yên cũng cảm nhận được nhu cầu của anh, nhớ lại trước kia chưa từng tận hứng, chỉ có mình cô hưởng thụ, bây giờ rất muốn bồi thường cho anh.
"Thoải mái muốn chết." Tống Tích vuốt lưng cô nói, "Chờ anh ở trong xe, anh đi lấy đồ rồi chúng ta về nhà."
Lâm Thiền Yên nhìn anh thu dọn đồ ăn và rác rưởi ở xa, qυầи ɭóŧ cô ẩm ướt nên mặc rất khó chịu, vì thế liền lén cởi ra nhét vào dưới gối.
Trong đầu toàn là những lời nói dâʍ đãиɠ của anh, cô chưa từng nghĩ Tống Tích ở trên giường sẽ như vậy, nhưng mà trong lòng cô vẫn rất thích.