Tô Hiển Võ lặng người...
Chẳng hiểu sao trong lòng hắn chợt dấy lên nỗi xót xa.
Khoan đã, nàng rõ ràng là kẻ lừa đảo, tại sao hắn lại tin lời một kẻ lừa đảo chứ?
Mỗi lần phủ đệ gửi thư cho Tô Hiển Võ, hắn đều chưa từng quay về. Lần này cũng vậy, không ai dám chắc có thể đợi được hắn trở lại, nên phủ đệ không cử người ra nghênh đón.
Đây là nơi Tô Hiển Võ lớn lên từ thuở nhỏ, hắn thông thuộc đường đi nước bước, bèn dẫn người thẳng tiến vào trong.
Bước vào phủ, Tô Nghi Tư cảm thấy vô cùng xa lạ.
Do bất hòa với Bình Nam tướng quân phủ bên cạnh, hai phủ đệ hầu như không có qua lại. Dù ở gần nhau như vậy, suốt hai mươi năm qua Tô Nghi Tư cũng chỉ đến đây có hai lần.
Trong phủ, nàng không quen biết đa số gia nhân. Chỉ có một vài người trông còn hơi quen mắt. Điều này cũng dễ hiểu, bởi khi từ quốc công phủ giáng xuống hầu phủ, không ít gia nhân đã được phân tán đi nơi khác.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nàng, những gia nhân lớn tuổi đều tỏ vẻ mặt như nhìn thấy ma.
Tô Hiển Võ nhận ra thái độ của đám gia nhân, sắc mặt không vui, theo bản năng che chắn trước mặt Tô Nghi Tư: "Cô đừng để tâm. Bọn họ không hiểu chuyện."
Nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, lòng Tô Nghi Tư ấm áp: "Vâng, nữ nhi nghe lời cha."
Thấy con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến đau lòng như vậy, Tô Hiển Võ bỗng thấy ngứa ngáy bàn tay, muốn vuốt ve mái tóc của nàng. Nhưng làm vậy trước mặt người khác quả thật không hợp lễ nghi.
"Ừ, đi thôi."
Khi sắp đến chính viện, chủ nhân trong phủ cuối cùng cũng nghe được tin từ người gác cổng và bước ra.
Tô Hiển Đức - thế tử của An Quốc công phủ - mặt đầy phẫn nộ, tiến lên tung ngay một đấm.
"Tô Hiển Võ, sao giờ đệ mới đến! Huynh cho người đưa tin, đệ nhận được từ mười ngày trước còn gì? Vậy mà đến trễ như thế! Mẫu thân ngày ngày nhớ thương đệ, đệ lại tuyệt tình đến vậy, đến mẫu thân cũng không đoái hoài sao?"
Tô Hiển Võ không kịp đỡ, ngã xuống đất. Hắn lau khóe miệng, không nói một lời giải thích.
"Đệ không nghe thấy huynh nói gì sao? Tô Hiển Võ!" Tô Hiển Đức cúi người xuống, hốc mắt đỏ hoe, túm lấy cổ áo đệ đệ gào lên giận dữ.
Mẫu thân lâm bệnh đã nhiều ngày, bệnh tình càng lúc càng nặng. Hắn ta ngày đêm lo lắng cho sức khỏe của mẫu thân, sợ có bất trắc. Đồng thời cũng mong ngóng đệ đệ mau chóng trở về thăm người.
Nhưng đệ đệ lại chậm trễ đến thế mới quay về. Rõ ràng là không đặt mẫu thân trong lòng.
Nhớ đến mẫu thân từng chăm sóc họ tận tình chu đáo, Tô Hiển Đức vừa đau khổ vừa tức giận. Lúc này nhìn thấy đệ đệ mình, hắn ta không kìm được lại đấm thêm một quyền nữa.
Tô Nghi Tư bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người. Khi hoàn hồn, nàng vội vàng khom người đẩy Tô Hiển Đức ra.
"Sao ông dám đánh cha ta! Không được đánh cha ta!"
Tô Hiển Đức từ nhỏ đã học võ, tuy chưa từng ra trận nhưng cũng là một võ tướng. Vậy mà lúc này lại dễ dàng bị Tô Nghi Tư đẩy ngã xuống đất.
Ban đầu, Tô Hiển Đức bị chữ "Cha" làm cho giật mình. Sau đó, khi nhìn thấy dung mạo của cô nương trước mặt, hắn ta lập tức quên béng tiếng gọi đó, chỉ còn biết nhìn nàng đầy kinh hãi, ngơ ngác đến nỗi môi run rẩy, không thốt nên lời.
"Sau khi nhận được thư của đại bá, cha... tam thúc... đã lập tức khởi hành. Chỉ vì muốn đưa con theo nên mới chậm trễ. Người cũng rất nhớ tổ mẫu. Nếu ngài muốn trách thì hãy trách con."
"Tứ... Tứ muội muội..." Tô Hiển Đức lẩm bẩm.
Bên ngoài ồn ào như vậy, người trong phủ đã sớm nghe thấy, tất cả đều đổ ra đứng trong sân.
Mọi người vốn định khuyên hai anh em đừng đánh nhau, nhưng khi nhìn thấy Tô Nghi Tư trong sân, tất cả đều kinh ngạc đến mất tiếng.
Gió tháng mười se lạnh.
Màu xanh um của mùa hè dần được thay thế bởi sắc vàng khô của những ngày thu.
Thế giới từ rực rỡ tươi sống trở nên tĩnh mịch.
Nhưng cô nương trước mắt trong chiếc váy màu vàng nhạt lại như một tia sáng rực rỡ nhất.
Tô Nghi Tư vào trong thăm quốc công phu nhân.
Nhìn thấy tổ mẫu nằm lặng lẽ trong trướng, nước mắt Tô Nghi Tư lập tức tuôn rơi.
Nhiều năm về sau, vào ngày tổ mẫu qua đời trăm ngày, trong lễ tang, người cũng nằm lặng lẽ như thế, tựa như đang ngủ. Nhưng, rồi vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nàng đã khóc không biết bao nhiêu lần. Vô số đêm, gối đầu ướt đẫm nước mắt.