Gặp lại Thương Lục vào chiều hôm ấy, Hạ Tang Ngư vẫn đang mặc chiếc áo bảo hộ lao động màu cam huỳnh quang, đầu đội chiếc mũ bảo hiểm đỏ, vội vội vàng vàng trở về từ công trường, cô chẳng kịp thay quần áo đã bị "cô nhỏ" của mình kéo đến một buổi xem mắt.
Cô nhỏ của Tang Ngư kể từ ngày nghỉ hưu đến nay, chẳng chịu nổi nhàn hạ, liền bắt đầu trở thành một "bà mối",cũng bởi vì cô nhỏ không mấy đáng tin, cũng chưa từng tác hợp được đôi nào nên hồn, nhưng các tiểu bối trong nhà vì muốn làm cô nhỏ vui, nên lúc nào cũng cố chiều theo ý cô.
Đi xem mắt là một ví dụ.
Cô nhỏ chẳng buồn giấu giếm vai trò mối mai của mình: "Ông nội cậu ta cho rất nhiều tiền để tìm bà mối, gia đình khá giả, có nhà to, có gia sản, chỉ là hiện tại công việc kinh doanh không tốt, không có việc làm nên mới trở về quê."
Tang Ngư liền nói: "Ra là một kẻ thất nghiệp."
·Cô nhỏ liếc cô một cái, lấy điện thoại ra vào Wechat nhấp một vài cái liền gửi cho Tang Ngư một hồng bao 100 tệ, nói: "Mau vào đi, thất nghiệp thì sao chứ? Chẳng phải vừa vặn phù hợp với một đứa quét dọn đường phố sao....à phải rồi, cái cậu tiểu công nhân gì cũng giống như con đấy hiện đang yêu đương ra sao rồi hả, còn muốn kết hôn nữa đúng chứ? Đấy là cặp đầu tiên thành đôi của cô nhỏ đấy.
Tang Ngư sao có thể biết được: "Người ta là kỹ sư môi trường đấy, không phải công nhân."
Lúc Tang Ngư vừa đến nhà hàng lẩu hải sản, liền tranh thủ dòm thử bộ dạng của mình qua tấm cửa kính, chiếc mũ bảo hiểm vừa được tháo ra làm đầu tóc cô rối bù, chiếc áo bảo hộ huỳnh quang còn viết dòng chữ "Bảo vệ môi trường Sơn Châu", trên tay vẫn còn cầm chùm chìa khóa và thẻ giao thông, hộp đựng thẻ in hình Gấu Dâu còn mặt dây chuyền thì là hình Doraemon.
May là đối tượng xem mắt của cô cũng chỉ mang một chiếc áo thun trắng và chiếc quần thể thao màu xám.
Nhưng...không may là đối tượng xem mắt của cô lại chính là Thương Lục.
Ngay lúc ấy, tivi đang chiếu bộ phim tài liệu về đại dương "Hành Tinh Xanh II" được sản xuất năm 2017, khung cảnh đầu tiên là tại phía đông Mũi Hảo vọng ở Châu Phi, một thắng địa cho dân lướt sóng, những con sóng tại đây có phần cao hơn những con sóng thông thường khác, từng đợt sóng cuộn thành tầng tầng lớp lớp, ẩn trong bọt sóng là những đàn cá heo, đây là nơi lướt sóng yêu thích nhất của bọn chúng.
Hạ Tang Ngư ngày bé rất thích xem những bộ phim tài liệu về môi trường kiểu này, bất kể là nói về đại dương hay rừng núi. Cũng thật tình cờ, lần đầu tiên cô gặp Thương Lục, đài truyền hình cũng đang chiếu bộ phim tài liệu về đại dương này, chẳng qua là vào năm 2001 năm đấy, tivi vẫn đang chiếu phiên bản Hành Tinh Xanh I, còn bọn họ vẫn chỉ là bọn nhóc tì tiểu học.
Thương Lục đang xem rất chăm chú, cho đến tận lúc Tang Ngư tiến đến trước mặt, ngồi xuống ghế, anh mới thu ánh mắt của mình lại. Nhìn thấy Tang Ngư, anh dường như chẳng có lấy một chút ngạc nhiên, cũng chẳng làm ra dáng vẻ gặp lại một người bạn thân cũ, chỉ lịch sự đẩy menu về phía cô: "Cậu xem xem muốn gọi gì?"
Ngón trỏ và ngón giữa của anh chỉ chỉ vào menu, hơi dừng lại một tý rồi rụt về,
Hai người bọn họ có lẽ chẳng còn liên lạc gì cũng hai năm rồi, có lần Tang Ngư vào wechat của anh nhưng chỉ có thể nhìn thấy "2 dòng kẻ màu xám" điều này đồng nghĩa với việc anh đã chặn cô, còn cô thì không, chỉ là cô cũng chẳng biết anh có chặn luôn những bài đăng của cô hay không, nếu có thì bọn họ giờ chỉ có thể nhìn thấy bình luận của bạn chung hai đứa thôi.
Tang Ngư gọi tôm tít (tôm bề bề), cua, sò điệp, thịt bò và đĩa cải cúc, phần còn lại để Thương Lục gọi, cô cụp mắt nhìn Thương Lục, nói: "Cô nhỏ không hề nói với tớ rằng đó là cậu. "Cô nhỏ" hiện cũng không có gì để làm, nên thích làm bà mai bà mối, nếu biết trước đó là cậu, tớ đã..."
Cô chưa kịp nói hết câu, đã bị Thương Lục lên tiếng cắt ngang: "giờ thì biết rồi đấy, cậu định làm gì?"
Giọng điệu anh chẳng hề thay đổi, chỉ là cô cảm nhận được đôi phần lạnh lùng trong đó.
Tiếp theo cũng đến phần "bắt buộc có" trong một buổi xem mắt, hỏi thăm về tình hình công việc của đối phương.
Tang Ngư ngây người một lúc, liền nói: "Tớ hiện đang làm việc tại Viện Thiết kế và Bảo vệ Môi trường tình, xử lý nước thải theo công trình bảo vệ môi trường........"
"Đúng vậy, công việc của anh là xử lý nước thải, anh là kỹ sư bảo vệ môi trường, anh thật sự quá vĩ đại, quá tài ba, sao anh không nói luôn anh ngày ngày vào thôn "hốt phân", sao không nói luôn về mức lương thảm thương của mình? Một gã đàn ông 25 tuổi già đầu mà mỗi tháng chỉ kiếm được 3000 tệ! Anh nuôi nổi ai cơ chứ? Tôi chỉ cần đến công xưởng tiện chân đạp máy may vài cái mỗi tháng đã có thể kiếm được 6000 tệ!"
Tiếng nói phát ra từ bàn bên cạnh thông qua lỗ hổng từ vách ngăn ngăn cách hai bàn, Tang Ngư ngây người một lúc, sau đó liếc nhìn qua phía bàn bên thì phát hiện ra người quen của mình, đúng hơn là cấp dưới của cô Diệp Tử Bác, phía đối diện là bạn gái cậu ta.
Cô gái đập bàn đứng dậy: "Diệp Tử Bác, chia tay đi"
Diệp Tử Bác là một gã có tập qua thể hình, cũng thuộc dạng "xôi thịt" cơ bắp cuồn cuộn kiểu "tủ lạnh cửa 2 cánh" chứ chẳng phải dạng "nhỏ nhắn" gì. Cậu ta nắm lấy tay cô gái, vẻ mặt có chút tức giận.
Cô ả liền trợn tròn mắt: "Anh định đánh tôi đấy à? Cái tên ăn hại mỗi tháng chỉ kiếm được 3000 tệ kia"
Diệp Tử Bác không kìm được tức giận: "Là 2850 tệ! Hai ngàn tám trăm năm mươi tệ!"
"Đồ điên" cô ta thẳng tay tát vào mặt Diệp Tử Bác "Đi gặp ông ngoại anh mà lấy 2850 tệ!"
"Cô có đi gặp tổ tông nhà tôi thì cũng chỉ có 2850 tệ"
Diệp Tử Bác vừa gằng giọng vừa đuổi cô ả ra ngoài.
Hạ Tang Ngư yên lặng một lúc lâu, cặp đôi duy nhất cô nhỏ tác hợp thành công nay đã chính thức "hỏng bét" rồi.
"Người quen à?" Thương Lục ở phía đối diện đang rót cho cô một cốc Coca đá chanh.
"Ừ, cũng là kỹ sư môi trường thuộc bộ phận của bọn tớ". Tang Ngư thu ánh mắt về, uống một ngụm Coca.
"À, ra cậu cũng cần phải đi hốt phân à?" giọng điệu Thương Lục bình thường đến mức Tang Ngư còn chẳng biết anh có phải là đang đùa hay không, hay anh thực sự còn chẳng biết kỹ sư bảo vệ môi trường nước là làm cái quái gì.
Cô không nghĩ mình là một người tốt tính đối với Thương Lục ngay từ những ngày đầu, chỉ là sau sự việc đáng xấu hổ vào hai năm trước, lần này đột ngột gặp lại, cô nhất thời chẳng biết nói gì.
Sáng nay, cô vừa mới cãi nhau với mẹ, mọi chuyện cũng liên quan đến công việc. Trước đây, cô luôn là niềm tự hào của ba mẹ, học tại trường trọng điểm của tỉnh, đạt top đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học, dù là bậc cử nhân hay thạc sĩ cô luôn nằm trong Top 2. Ấy vậy mà sau khi ra trường, cô lại quyết định trở về quê làm việc trong công tác bảo vệ môi trường không hề danh giá này, mức lương thấp đến mức thảm hại, điều này khiến ba mẹ cô chẳng dám ngẩn mặt lên với những người thân trong nhà.
Giờ thì lại gặp phải một Thương Lục quái quái gở gở ở đây.
Đúng vậy, cô cho rằng lời nói của anh là quái gở.
Tang Ngư nhìn chằm chằm anh, cũng quái quái gở gở, nói: "Bọn tôi không chỉ đi hốt phân mà còn vào làng quét đường, nhặt rác, kéo xe chở rác."
Thương Lục gục gục đầu: "Ước mơ hồi bé của cậu có vẻ như đã thành hiện thực rồi nhỉ, bình nhựa và ve chai của cả làng đều được cậu nhặt hết cả rồi."
"Tớ làm về nước"
"Ra những chai nhựa trên sông cũng được cậu nhặt về bán rồi à."
"...."
Tang Ngư chẳng còn muốn trả lời anh thêm nữa, Thương Lục dù vẫn đang nói, nhưng những hành động chăm sóc người khác thì vẫn cứ tiếp tục, tôm tít và cua trong nồi đã chín, anh gắp bỏ vào chén Tang Ngư, chén nước chấm hải sản đặc biệt cũng được anh chuẩn bị xong đưa về phía cô, bên trên phủ một lớp dầu mè, dầu hào, trên cùng là một lớp rau mùi và hành lá.
Đây là món nước chấm không thể thiếu của Tang Ngư mỗi khi ăn lẩu.
Anh nói: "Ăn đi"
Chỉ trong nháy mắt, cái chén nhỏ của cô đã đầy ắp một núi thức ăn.
Thực ra Thương Lục biết, Hạ Tang Ngư ngày bé đã từng bị bỏ đói, vậy nên cô ấy có "chấp niệm" lớn với thức ăn, cũng sẽ chẳng bao giờ lãng phí bất kỳ món đồ ăn nào. Lúc bé, hai đứa đi bán đồ uống kiếm được chút tiền, Thương Lục mua cho cô một miếng bánh nhỏ, cô nghĩ tới nghĩ lui liền muốn đem về nhà rồi mới ăn, kết quả là trên đường về gặp một người lái xe đạp chạy về hướng bọn họ gây tai nạn khiến cả hai ngã lăn ra đất, Thương Lục chẳng bị sao cả, nhìn về hướng Tang Ngư thấy cô đang nằm bất động, anh hoảng hốt chạy lại đỡ cô lên thì thấy cô đang thận thận trọng trọng đặt chiếc bánh trong tay đưa lên thật cao, hai bên cánh tay đều đang chạy máu, nhưng đôi mắt đen vẫn sáng bừng nhìn về phía Thương Lục cười rạng rỡ: "Thương Lục, cậu nhìn này, cái bánh vẫn còn nguyên xi!"
Anh vừa giận vừa cười: "Kiếp trước cậu hẳn không phải là cá (Cá trong cái tên Tang Ngư), cậu là heo."
Thương Lục bừng tỉnh lại, nhìn dáng vẻ đang đắm chìm với núi thức ăn của Tang Ngư, rồi lại cho thêm một đĩa nhỏ thịt bò mềm vào, trước khi cô ăn no, anh cũng chẳng nói thêm gì khác.
Tập đầu tiên của chương trình truyền hình "Hành Tinh Xanh II" đang vang lên khúc nhạc kết thúc. Đây là tập nói về những chú cá heo. Khi đạo diễn Brownlow quay phim tài liệu về động vật hoang dã, điều ông thích kể nhất chính là những câu chuyện bên trong của chúng, ông ấy tạo ra những bộ phim tài liệu trông cứ như một bộ phim truyền hình gây nghiện vậy.
Tang Ngư có một cô bạn thân tên Phương Đường, cậu ta là một nhà báo, ước mơ lớn nhất đời này của cậu ta là có thể tham gia vào sản xuất một bộ phim tài liệu. Cũng bởi vậy mà vào những lúc không có việc gì làm hai người bọn họ thường cùng nhau xem phim tài liệu. Trước Phương Đường, người bị Tang Ngư kéo đi xem những bộ phim tài liệu về môi trường chính là Thương Lục. Chỉ là bây giờ, Tang Ngư cũng không biết Thương Lục có còn hay xem kiểu phim tài liệu này nữa hay không.
Mặc dù 2 năm trước bọn họ đã từng gặp nhau, nhưng trước đó, đám bạn cũ bọn họ cũng đã xa cách ở nước ngoài nhiều năm, không gặp mặt cũng rất ít khi liên lạc.
"Cậu về lúc nào đấy? Tớ chẳng nghe gì về việc cậu về nước, tuần trước tớ vừa gặp ông nội Thương, cũng chẳng nghe ông nói năng gì về việc này"
"Ừ, về hôm trước, tớ cũng không báo trước với ông nội"
"Về nghỉ ngơi à?" Đây là lý do duy nhất Tang Ngư có thể nghĩ tới. Năm Thương Lục tốt nghiệp cấp 2, bố mẹ anh ly hôn, anh theo mẹ đến Ý, trong vòng 3 năm đã học xong chương trình cấp 3 mà vốn dĩ phải dùng 5 năm để học, được nhận vào chuyên ngành Nha khoa lâm sàng với số điểm tối đa, sau đó thì tốt nghiệp thủ khoa bậc cử nhân và thạc sỹ, đến làm việc tại một trong những chuỗi bệnh viện lớn nhất Châu Âu cùng mức thu nhập cao ngất ngưỡng.
"Trở về gặm nhắm tuổi già"
"Gì cơ?"
"Gặm nhắm tiền dưỡng lão của ông nội" Thương Lục nói không chút xấu hổ. "Phòng khám của ông kinh doanh cũng tốt lắm."
Anh nói với khẩu khí "có lý chẳng sợ" khiến Tang Ngư cứ tưởng mình nghe nhầm.
Thương Lục ngẩng đầu nhìn cảnh tượng mấy chú cá heo mũi chai đang lướt đi trên tivi, ra hiệu cho Tang Ngư nhìn qua, những chú cá heo lướt sóng cũng chỉ vì niềm hạnh phúc thuần túy chứ chẳng phải vì sinh tồn hay sinh sản, động vật chúng đều làm những việc "chẳng có ý nghĩa gì lớn lao cả". Ông nội anh ta làm việc cứu người, anh ta về gặm nhắm một chút cũng chẳng sao. Điều quan trọng nhất là ông nội anh ta rất sẵn lòng để anh gặm nhắm.
Đây hẳn là điều khiến Tang Ngư ghen tỵ nhất, cô cũng muốn về gặm nhắm tuổi già, có lẽ đến cả gió Tây Bắc cũng muốn nhấm nháp nó.
Cô liền nghĩ đến số dư thảm thương trong tài khoản của mình, nhìn lại kẻ thất nghiệp trước mặt "có nhà lớn, có gia sản tổ tiên" sắc mặt chẳng thay đổi: "Bữa cơm này cậu khao nhé, cảm ơn nhiều, người anh em"
Ăn xong bữa lẩu cũng đã 8 giờ tối hơn, Tang Ngư và Thương Lục cùng nhau về nhà.