Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 13: Lão thái thái thêm trang điểm (3)

Lý thị thấy khuê nữ tò mò như vậy, cười nói: “Có lẽ là nhị thẩm của ngươi không thích nhi nữ này, lão thái thái theo nhị thúc ngươi nhậm chức, cũng không thể đối nghịch với nhi tức.”

“Nhi nữ thấy Nghiễn nhi rất tốt, cốt nhục huyết mạch của mình, vì sao nhị thẩm không thích nàng?” Tống Sư Trúc co người trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu tròn vo, mắt to lập loè.

Lý thị lắc đầu: “Con đi hỏi nhị thẩm đi.” Tống huyện thừa có thể sẽ biết một ít, nhưng Lý thị trước đó đối với những chuyện này xưa nay không có lòng hiếu kỳ, nàng thấy Tống Sư Trúc thật sự muốn biết, nghĩ nghĩ, quyết định đêm nay hỏi phu quân một câu. Cho dù bên trong có bí ẩn gì, Tống Sư Trúc biết cũng không có hại gì, đều là đại cô nương, chung quy sẽ không ra bên ngoài nói lung tung.

Tống Sư Trúc được nương nàng hứa hẹn, liền an tâm xuống. Biểu muội cho nàng cảm giác rất kỳ quái, bản thân Tống Sư Trúc cũng không nói được, nàng chính là cảm thấy nếu Tống gia vẫn đối với nàng như vậy, về sau nhất định sẽ có ngày hối hận.

Loại trực giác này tới rất cổ quái, giống như chuyện của Trương gia kia, mặc dù Lý thị cảm thấy nhà mình đè ép được, nhưng Tống Sư Trúc lại cảm thấy có lẽ là không dễ dàng giải quyết như vậy.

Không biết có phải là ngày nghĩ gì đó, đêm có mộng hay không. Tống Sư Trúc mơ thấy mấy cơn ác mộng, cuối cùng nàng mơ thấy tối nay lão thái thái cho nàng lò sưởi trong tay đột nhiên nổ tung, trong lúc nhất thời bị dọa tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ra.

Loa Sư gác đêm ở bên ngoài, lập tức nghe được tiếng hít thở của Tống Sư Trúc không giống bình thường. Nàng ta hỏi: “tiểu thư làm sao vậy?”

Tống Sư Trúc đang nghĩ tới giấc mộng kia. Giấc mơ vừa rồi thật sự chân thực. Ngay cả khi bếp lò nổ tung, cục than mang theo tia lửa nàng cũng thấy rất rõ ràng, Tống Sư Trúc bỗng nhúc nhích, không cẩn thận đem bát canh trong chăn đổ xuống đất, phịch một tiếng, trong phòng yên tĩnh có vẻ càng dọa người hơn.

Tống Sư Trúc bình tĩnh lại một chút, cảm giác bất thường trong lòng càng ngày càng nặng, nhất là trong đầu nàng không ngừng nhớ lại lò sưởi kia của lão thái thái, rốt cuộc nhịn không được ngồi dậy hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Giờ tý rồi.”

Trong Bách Thụy Hiên của Lý thị, Tống huyện thừa cũng đang nhìn canh giờ. Sau khi vào tháng Chạp, nha môn khắp nơi đều bận rộn, mấy ngày nay hắn vẫn luôn trấn thủ ở huyện nha, chỉ sợ sẽ có tặc nhân trà trộn vào thành quấy rối, tuần bộ tìm không thấy người. Trương tri huyện vẫn chờ bắt thóp hắn, Tống huyện thừa thà rằng bận một chút cũng không thể chừa đường sống cho kẻ địch.

Hắn thở ra một hơi thật sâu, buồn ngủ đến mức ngay cả giày cũng là thê tử cởi cho hắn. Lý thị cầm một bên khăn nóng lau mặt cho hắn, thấy chòm râu trên cằm Tống huyện thừa đều đông cứng lại, cũng đau lòng, nghĩ đến lời khuê nữ nói buổi chiều, không khỏi oán hận nói: “Trương gia thật sự là xung khắc với chúng ta.”

Tống huyện thừa chợp mắt một cái, bị vợ đánh thức, cười một cái: “Hắn cũng không có mấy ngày dễ chịu, ta nghe được tin tức, nói là cấp trên muốn phái người xuống kiểm toán. Năm ngoái, Châu đã phát cho hắn khoản tiền, xây dựng cổng thành như vậy, vừa nhìn đã biết tham nhũng không ít.”

Tống huyện thừa cười đến hả hê, làm quan không có mấy người trong sạch, nhưng người nào có thể đưa tay, người phỏng tay, xưa nay hắn đều phân rõ ràng. Không giống như Trương tri huyện, đói bụng ăn quàng, chỉ cần có thể ăn đều ăn vào mồm. Tống huyện thừa đã sớm muốn xem xem hắn chết như thế nào.

Lý thị không muốn tướng công về nhà còn phải nghĩ những công sự kia, liền nói: “Khuê nữ của ngươi đau lòng ngươi đấy.” Nàng nói lại một lần những lời Tống Sư Trúc nói trên xe ngựa hôm nay, cười nói: “Nói là vừa đến Trương gia đã cảm thấy bọn họ muốn giở trò xấu với ngươi, lão thái thái tối nay còn nói khuê nữ là áo bông nhỏ của ta, ta thấy là áo bông nhỏ của phụ thân ngươi mới đúng.”

Tống huyện thừa vuốt râu, trong lòng tựa như ngâm trong suối nước nóng, hừ hừ nói: “Coi như không uổng công thương nàng.” Nhi tử đọc sách ở bên ngoài, trong nhà quanh năm chỉ có đại khuê nữ ở nhà, Tống huyện thừa cùng khuê nữ cảm tình luôn thâm hậu. Năm kia sau khi biết triều đình có thể sẽ tuyển tú, ông thật sự là lo lắng đề phòng, vội vàng đính hôn cho nàng cùng với Phong gia, chỉ sợ nhi nữ vào hoàng cung liền không ra được nữa.

Nghĩ đến hiền tế mình nhìn trúng, Tống huyện thừa đang muốn nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến một trận kêu to sốt ruột.

Lý thị nhíu mày, hơn nửa đêm gào rú như quỷ, là muốn đánh thức lão thái thái đúng không. Nàng đang muốn gọi người vào hỏi một chút chuyện gì, Trương ma ma của nàng liền vén rèm lên, thở hổn hển nói: “Đại tiểu thư sai người tới báo, lão thái thái phát bệnh rồi.”