Chương 19-2
Thời gian có bao giờ chờ ai?Với những con người đang hạnh phúc thì càng trở nên nuối tiếc thời gian đã qua. Muốn thời gian cứ vậy đứng yên, tham lam hạnh phúc ấy!
Với những con người chưa có được hạnh phúc lại khát khao thời gian qua mau để họ tìm được hạnh phúc chân chính của họ!
Với Minh Diệp và Thanh Ngọc thì họ luôn có những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau, cùng trải qua hạnh phúc dường như bất tận ấy!
Sau khi quen nhau được 1 thời gian, Minh Diệp chính thức dẫn Thanh Ngọc về biệt thự giới thiệu cho Minh Chi và Tom rồi sau đó cùng cô lên thăm ba, giới thiệu cho ba!
Sau khi Thanh Ngọc chào ông, điện đồ của ông tăng lên, tay cử động mạnh hơn, mắt có dấu hiệu cử động. Trải qua quá trình kiểm tra, các bác sĩ khẳng định ông sẽ tỉnh trong thời gian sớm nhất, khiến cho ai cũng vui mừng! Hơn nữa, các bác sĩ cũng khẳng định ông đang dần hồi phục, có thể dùng trị liệu.
Chính sau lần đó lại dẫn đến cho Minh Diệp và Thanh Ngọc hàng đống rắc rối! Minh Chi sau khi biết Minh Diệp chính thức qua lại với Thanh Ngọc liền viện cớ sang Ý thăm con, để lại công việc của tổng công ty cho Minh Diệp xử lý! Vừa phải thức khuya xử lý việc trong công ty, lại phải kiểm tra qua báo cáo của các Đường chủ trong bang, lại phải qua thăm ba anh khiến cho thời gian anh và Thanh Ngọc gặp nhau ít dần!
Còn Thanh Ngọc thì cứ bị Thanh Ngân tra khảo, rồi cũng vui mừng khi biết Thanh Ngân cũng đã có người trong lòng. Rồi không biết sao Thanh Ngân chuyển đến ở cùng người kia, cô phải ở 1 mình. Có 1 lần nghe nói Minh Diệp bận làm trong công ty chưa về, thương anh cô nấu ít đồ mang đến công ty cho anh, nghe thư ký nói anh mới ra ngoài, cô gửi lại đồ cho thư ký rồi đi về! Chính lần đó không biết sao lúc sang đường để bắt taxi thì cô bị va quệt. Tuy không quá nặng nhưng cũng làm tay cô đau nhức cả tuần! Sau đó Minh Diệp biết được nên bắt cô chuyển đến ở với anh với hàng tá lí do: Nào là “ nhà lớn mà vắng người”, hoặc “ không có ai nấu ăn cho anh”….đặc biệt anh nhấn mạnh “ có cô ở đấy anh sẽ vui vẻ mà về nhà”. Sau đó Minh Chi cũng rủ rỉ tai cô, đến cả Thanh Ngân không biết sao cũng khuyên cho Minh Diệp cô chần chừ rồi nói với mẹ, mẹ cũng không phản đối nên cô đành gật đầu!
Và thế là bây giờ cô đang ngồi trong ngôi biệt thự, nấu bữa tối cho Minh Diệp! Cô vui vẻ mở 1 đĩa nhạc country, thể loại mà cô yêu thích, nấu những món ăn cô thích, cho người mà cô thích! Đó chính là hạnh phúc của cô! Dạo này bệnh viện cũng không còn đông, chính cô cũng làm 1 phó khoa an nhàn! Mẹ cũng biết chuyện cô có người yêu và ở cùng anh. Mới đầu mẹ cũng nhắc nhở nhưng cũng không phản đối, chỉ nói mẹ tin tưởng con gái mẹ! Đến bây giờ cuộc sống của cô rất vui vẻ! Cô ngâm nga hát theo lời bài hát!
Minh Diệp bước nhanh vào trong bếp. Từ khi đón cô đến biệt thự, anh làm việc ở công ty mà lúc nào cũng muốn nhanh chóng về nhà, được gặp cô và ôm cô vào lòng! Ai biết anh yêu chết cô cái bộ dạng này! Mặc 1 bộ váy ngủ in những hình thú hoạt hình, đeo tạp dề, ngâm nga hát, nấu những món ăn mà cả anh và cô đều thích!
Từ sau khi quen cô, được nếm món ăn do cô nấu, hình như anh chẳng còn muốn ra ngoài ăn bất cứ món gì, cứ như món ăn cô nấu là liều thuốc nghiện càng ăn càng nghiện! Bỏ túi công văn sang 1 bên, anh bước lại gần cô, ôm cô từ sau lưng, hít lấy hít để mùi hương lài thanh mát của riêng cô! Thanh Ngọc giật mình, ngửi thấy mùi bạc hà nam tính của riêng anh, cũng nhẹ giọng mắng anh:
- Hôi quá! Anh đi tắm đi! Sắp có cơm ăn rồi!
- Anh nhớ em! Muốn ôm em! – anh cúi đầu hít lấy mùi hương thuộc về cô.
- Anh tắm đi cho thoải mái!
- Anh không muốn! Lát em tắm cho anh! – Anh cọ cọ đầu vào cổ cô, giọng nói như nũng.
- Hèn gì anh rể anh nói em là người thu phục ma quỷ như anh! Ai mà biết Tổng giám đốc của họ có lúc như thế này chắc họ nguyện tin tưởng Hi ma lay a tan băng còn hơn tin đây là anh!
- Em thích là được rồi! Phải không mèo nhỏ?- tay anh bắt đầu khua lung tung trên người cô
- Anh thật hư! – Thanh Ngọc đánh nhẹ tay anh cười nhẹ
Khi mới quen anh, cô phát hiện anh hay kêu cô Mèo nhỏ! Cô tò mò hỏi anh tại sao lại kêu cô là Mèo nhỏ, anh giải thích rằng lần cô khóc ở ao sen nhà Vũ Huy anh thấy rất giống mèo nhỏ lau mặt nên gọi vậy luôn! Đến lượt anh phát hiện cô lưu anh là Đầu heo, cô bị anh hành hạ 1 trận ra trò! Sau khi mệt mỏi, cô chắp tay đầu hàng giải thích anh mới buông tha!
- Vậy anh giúp em 1 tay nhé! – anh đề nghị
- Vâng! Anh đem canh múc ra đi, rồi lấy chén! Em mang đồ mặn ra là xong rồi! – cô gật đầu, không nghĩ ngợi miên man nữa.
- Ừh chuẩn bị được ăn cơm rồi! – anh vui vẻ đi lấy đồ.
Cô cũng cười nhẹ rồi lấy đồ mặn mang ra bàn! Cô không biết nấu quá nhiều món sang trọng nhưng tay nghề cô khá ngon, hơn nữa lúc rảnh cô đi theo bác đầu bếp của biệt thự học nấu ăn, tay nghề cũng nâng cao hơn! Anh lại rất thích ăn đồ do cô nấu, lần nào cũng ăn hết, cô rất vui!
Sau khi ăn xong, anh cũng xắn tay áo lên, đeo bao tay rồi phụ cô dọn dẹp, cô hạnh phúc vì được gặp anh và được anh yêu! Cô thật sự rất mãn nguyện!
Dùng tráng miệng xong, cô vào phòng anh pha nước ấm cho anh tắm! Minh Diệp đem công văn cất vào thư phòng, đi ngang qua phòng cô tìm cô rồi đi nhanh về phòng mình. Nếu bình thường thì cô đang pha nước tắm cho anh, đúng thế thật! Anh ôm cô, hôn khẽ lên vành tai ngọc của cô, đón nhận thân thể nhỏ bé trong vòng tay mình đang dần nóng lên! Cô khẽ trách:
- Đừng làm rộn! Anh đi tắm đi! Em lấy đồ cho anh thay! Em còn phải thay ga giường cho anh nữa!
- Em tắm cho anh đi! – giọng anh như mời gọi
- Đáng ghét!
Nói xong cô chạy đi, để lại đằng sau tiếng cười giòn giã của anh! Chỉ cô mới biết anh tinh lực của anh dồi dào như thế nào! Cô mà không chạy nhanh thì có đến mai anh mới tắm xong, cô cũng không thể dậy mà đi làm nổi! Đã vậy chưa lần nào Thanh Ngân buông tha cho cô, lần nào cũng chọc cô đến khi cô đầu hàng mới thôi!
Lấy cho anh 1 chiếc quần sooc lửng và 1 chiếc áo thun có hình hoạt hình cho anh, cô treo lên móc trước cửa phòng tắm rồi thay ga giường.
Anh tắm xong, lấy đồ cô treo sẵn rồi cười! Trước đây tủ đồ của anh chỉ toàn 2 màu trắng đen, đồ mặc không có xì teen như thế này! Từ lúc cô đến biệt thự, thấy đồ anh đơn điệu quá nên đi mua cho anh gần chục bộ đồ rất teen như thế này! Làm cho anh rể Tom đang ăn trái cây phun hết ra ngoài, chị Hai thì nhìn anh như vật thể ngoài hành tinh! Dần dần anh cũng quen với ánh mắt đấy hạnh phúc hơn khi cô nói anh mặc đồ này rất đẹp trai và trẻ hơn nhiều!
Anh còn gì vui mừng hơn! Mặc dù chỉ hơn cô có 4 tuổi nhưng nhìn anh với cô có sự cách biệt khá lớn! Cô thì trẻ trung, xinh đẹp, lúc nào cũng như mặt trời thu hút mọi ánh nhìn và tỏa sáng. Còn anh thì hoàn toàn ngược lại! Điều này làm anh khá khó chịu! Nhưng từ khi thay đổi 1 xíu, anh cũng nhận thấy mình với cô cũng khá hài hòa! Anh lấy đồ mặc rồi lại phụ cô thay ga giường.
Sau khi thay xong, anh ôm lấy cô, mở TV lên xem phim thần tượng mà cô yêu thích! Có lẽ yêu 1 người chính là yêu hết tất cả những gì mà người đó yêu! Không biết mọi người có vậy không nhưng chính anh lại như vậy! Ôm cô trong lòng, xem phim thần tượng mà chưa bao giờ anh xem, cười cùng cô sau những tình huống hài hước hay đơn giản là vỗ về cô mỗi khi cô khóc cùng nhân vật trong phim! Tuy vậy anh rất hài lòng với hiện tại! Anh cũng gặp gia đình cô rồi, chỉ cần chờ ba anh hồi phục, họ sẽ cưới nhau! Chỉ cần nghĩ đến tương lai luôn có cô bên cạnh, anh đã thấy mãn nguyện!
Sau khi phim kết thúc, cô đứng dậy vươn vai rồi nói:
- Anh không xử lý công việc à?
- Anh đã làm xong ở công ty rồi! Cũng không có gì quan trọng! – anh trả lời!
- Em…- cô ngập ngừng – về phòng ngủ! Anh ngủ sớm đi!
Cô vừa xoay người ra cửa, anh đã nắm tay kéo cô lại, ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ làn tóc dài đen nhánh của cô nói:
- Em định đi sao???
- Vâng! Mai em phải đến sớm! Mai phải giao ban nha! – cô trả lời.
- Nhưng không có em anh không ngủ được!
- Em…ưm…
Môi anh thẳng tắp hạ xuống môi cô, ngăn chặn hết những gì cô muốn nói, không cho phép cô có thêm thời gian suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì! Cô cũng ngửa đầu, miệng hơi hé nghênh đón nụ hôn nóng bỏng của anh. Mặc dù từ khi quen anh, chính anh dạy cô hôn như thế nào và hôn anh biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không kìm chế được mà run nhè nhẹ. Đầu lưỡi của anh như mang tất cả cảm giác của cô lấy ra, làm cô choáng váng.
Cả ngày không gặp, chỉ có thể gọi điện thoại cho thỏa nỗi nhớ, giờ đây họ quấn quýt vào nhau, trao hết nỗi nhớ, dây dưa không dứt.
Đầu lưỡi anh linh hoạt cuốn lấy miệng cô, sau khi nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ làn môi dưới của cô, liền vội vàng cấp bách tiến vào trong, cùng cô dây dưa trao đổi nước bọt, liên tục phát ra những âm thanh làm người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.
Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài làm cho Thanh Ngọc cảm thấy thực sự khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người anh. Bình thường bộ dạng Minh Diệp luôn lạnh lùng, xa cách làm người khác bất hòa, sợ hãi nhưng đối với việc trên giường có thể nói là nhiệt tình như lửa, thủ pháp tiếp xúc thuần thục, tinh lực có dư. Mỗi lần luôn làm cô vừa khó chịu lại vừa khoái hoạt, càng muốn cự tuyệt thì khát vọng lại càng nhiều, mỗi lần đến cuối cùng, cô ngược lại muốn ngừng mà không được.
Một nụ hôn đúng kiểu kéo dài dường như vô tận, Thanh Ngọc mơ màng cảm thấy 1 bàn tay to lớn, mang đầy lửa vuốt ve khắp cơ thể cô, đi từ dưới làn váy cô đi lên, qua cặp đùi ngọc và dừng lại xoa nắn ở đôi gò phía trước làm cô nhịn không dược mà ngâm nga thành tiếng!
Bàn tay Minh Diệp đi khắp cơ thể cô, mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cô anh đều nắm rõ, cứ vậy mà trêu chọc cho cô thở không ngừng. Minh Diệp hôn lên môi cô, giọng khàn khàn lên tiếng:
- Mèo nhỏ ngoan! Để anh yêu em! Được không?
- ………….
Bên kia không trả lời, Minh Diệp không đợi cô đồng ý, anh bắt đầu động thân, cởi hết chướng ngại vật trên người cô và anh, vuốt ve nơi bí hiểm ẩm ướt của cô, đưa vật nam tính đi vào. Trong căn phòng, hình dáng người đàn ông và người đàn bà in lên tường, căn phòng đầy tiếng thở hoan ái.
Một lần, một lần, lại một lần qua đi! Không biết đã mấy lần qua đi nhưng Thanh Ngọc đã không còn sức, Minh Diệp biết cô không thể chịu nổi nên bế cô vào phòng tắm, lau nước ấm cho cô, mặc váy ngủ cho cô rồi ôm cô đi vào giường! Thanh Ngọc vì quá mệt mỏi, mới lau người xong có hơi lạnh, vô thức hướng về ngực anh, cọ cọ 2 cái rồi mỉm cười đi vào giấc ngủ. Nhìn hành động đó, anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi ôm cô đi vào ngủ.
Trăng về khuya sáng rực, không khí mát lạnh, sao Mai cũng đang lên! Hạnh phúc cứ như thế tiếp diễn, chỉ là con đường phía trước cũng không bằng phẳng gì!