Cơ Nguyệt Bạch thấy cách đó không xa có một con thanh xà cứ nhìn chằm chằm chính mình, lưỡi rắn hồng nhạt phun ra vài lần, lại dường như mở miệng thị uy, lộ ra những chiếc răng nọc sắc nhọn. Giằng co một lúc, sau đó nó dường như từ bỏ tấn công, vung chiếc đuôi rắn chạy nhanh biến mất trong rừng cây.
Vốn dĩ cô giờ cũng là nỏ mạnh hết đà, thân hình Cơ Nguyệt Bạch nhoáng lên, ngón tay buông khỏi chuôi kiếm, sau khi tiêu tán chân khí, máu tươi không ngừng từ vết thương chảy ra, đôi môi mỏng dần mất đi huyết sắc.
Vừa rồi cô cố gắng phóng thích uy áp là để làm kinh sợ lũ yêu vật ở trong núi, phòng ngừa việc chữa thương bị gián đoạn. Dù sao ở trên Tiểu Thương Sơn này không tồn tại cao giai yêu thú, cùng lắm chỉ có những yêu thú mới mở ra linh trí, chúng sợ hãi những uy áp cường đại, do đó rời xa linh tuyền nơi này.
Cô cũng không nghĩ rằng lại có một con yêu xà không sợ chết, muốn xông vào công kích mình.
Phải biết rằng thân thể của những tu sĩ cấp cao đối với ma thú cấp thấp mà nói chính là đại bổ dược, nếu có thể hấp thụ được một tu sĩ giàu linh khí còn có thể khiến cho một ma thú cấp thấp trực tiếp đột phá hóa hình, đây cũng là nguyên nhân chúng nó bỏ qua nỗi sợ để tấn công tu sĩ nhân loại.
Nguyên bản con yêu xà cấp thấp kia, cô thậm chí không cần dùng kiếm, chỉ cần dùng uy áp chân khí cũng có thể băm con yêu xà kia thành vạn đoạn, nhưng hiện tại lại chỉ có thể dựa vào hư trương thanh thế để dọa lui nó.
Cơ Nguyệt Bạch nhăn mày, trong lòng suy nghĩ chờ cô thương thế chuyển biến tốt hơn, liền đem những con yêu thú gây họa trên núi này dọn sạch.
Đêm tối được ánh trăng gột rửa trong vắt, tinh hoa của ánh trăng nồng nàn như thể từ một hũ mật đầy mà trút xuống, Đế Lưu Tương xuất hiện rồi.
Lúc này, Cơ Nguyệt Bạch nương theo linh lực của linh tuyền, mở ra kinh mạch khắp người, hấp thụ Đế Lưu Tương tu bổ kinh mạch bị thương, lấy tư thế đả tọa (ngồi thiền), chìm thân thể hòa vào bên trong linh tuyền, bắt đầu chữa thương.
Lúc này, con thanh xà kia lại từ rừng cây ngó đầu ra, tròng mắt đen như mực lóe lên một tia giảo hoạt, nhìn về phía xa xa Cơ Nguyệt Bạch đang bên trong linh tuyền.
Mắt thấy Đế Lưu Tương đã bắt đầu, Hứa Niệm vội vàng dùng đuôi cuốn lấy linh dược hướng tới Cơ Nguyệt Bạch bơi đến, vì phòng ngừa linh dược bị ướt, nàng cố gắng kéo đuôi ra khỏi mặt nước.
Bơi tới trước mặt Cơ Nguyệt Bạch, Hứa Niệm nỗ lực giơ cái đuôi lên, muốn cho đối phương thấy: Ta là muốn giúp ngươi chữa thương nha, không phải hại ngươi đâu.
Cũng chẳng biết Cơ Nguyệt Bạch có minh bạch hay không, thấy đối phương không có động tác gì, chỉ có con ngươi xinh đẹp cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hứa Niệm.
Cái đầu nho nhỏ của Hứa Niệm âm thầm phỏng đoán đối phương ý tứ, chợt nàng đột nhiên nghĩ đến: Cô ấy nhất định bởi vì bị thương nặng nên muốn nàng hỗ trợ.
Chỉ sợ yêu xà kia đã phát hiện chính mình bị thương nặng đi.
Cơ Nguyệt Bạch hiện giờ cũng không thể điều động chân khí, cô vốn muốn đem thần thức đem phân thành hai, một cái dùng hấp thụ linh khí, một cái để chuyển hóa Đế Lưu Tương chữa thương, hơn nữa chân khí sau khi một hồi đại chiến đã khô kiệt, nếu mạnh mẽ phân ra chân khí để đối phó thanh xà kia, chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trong đêm tối, màu sắc của những thảo dược trên cái đuôi của Hứa Niệm hòa quyện với cơ thể xanh biếc của nàng khiến cho sự tồn tại của nàng không quá nổi bật.
Hứa Niệm coi việc Cơ Nguyệt Bạch không phản ứng gì là đã đồng ý hành vi của nàng.
Nàng mơ tưởng, sau khi giúp người này, liền lưu lại cùng đối phương hấp thụ Đế Lưu Tương, đối phương cũng sẽ không thể đuổi mình đi.
Vì thế nàng theo sức nổi của nước, nhẹ nhàng cuốn lấy eo đối phương, dán lên lớp quần áo mỏng, dường như cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể qua lớp vải, nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể dưới bụng rắn của mình run rẩy.
Hứa Niệm nghi hoặc, nhân loại cường đại như vậy cũng sẽ sợ rắn sao?
Cơ Nguyệt Bạch, người luôn luôn ghét yêu vật, trơ mắt nhìn con yêu xà xanh biếc kia dán vào da thịt cô, thong thả cuốn lấy vòng eo cô.
Cơ Nguyệt Bạch mặc y phục được dệt từ tơ nhện sợi băng cao giai, vừa thoải mái lại có tính công và phòng thủ, là một món thượng phẩm pháp bảo hiếm có nhưng hiện tại bộ y phục mỏng kia lại không thể che nổi cảm giác tê dại từ vùng eo bụng, lạnh lẽo nhưng mềm mại, thân rắn bò dọc theo cơ thể cô, nhịp nhàng siết chặt từng chút.
Cơ Nguyệt Bạch ngón tay dài cuộn lên, móng tay ghim vào lòng bàn tay, đem tay véo đến trắng bệch, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy do dùng quá nhiều sức, trong lòng vang lên một cỗ âm thanh đang điên cuồng kêu gào.
—— Gϊếŧ nó, gϊếŧ nó, gϊếŧ nó!
Vết thương của Cơ Nguyệt Bạch nằm ở vai, Hứa Niệm phải rất vất vả mới bò lên tới, sợ không cẩn thận chạm vào miệng vết thương làm cho đối phương không vui.
Mãi mới có thể bò tới ngực đối phương, cái đuôi đang quấn thuốc lại không với tới vết thương, khiến lưỡi rắn của Hứa Niệm liên tục phun ra.
Nếu lại câu giờ thêm, Đế Lưu Tương 60 năm mới gặp một lần liền kết thúc.
Cơ Nguyệt Bạch bình tĩnh lại, cô đang đợi cơ hội, chờ đợi khi đối phương tấn công, cô âm thầm dùng chân khí, lấy ra một tấm phù dùng một lần trong túi trữ vật, công kích nhược điểm của nó, nhất kích mất mạng.
Chỉ là hành vi của con rắn xanh lại vượt ngoài dự đoán của cô. Nó không chỉ luôn luôn không thực hiện bất kỳ động thái tấn công nào, mà động tác càng thêm lớn mật. Đầu rắn lạnh lẽo lặng lẽ dán lên vai cô, và đuôi rắn nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Trong chớp mắt, đầu lưỡi rắn hồng nhạt quét qua vành tai như châu tựa ngọc của Cơ Nguyệt Bạch.
Cơ Nguyệt Bạch như bị sét đánh, trong suốt cuộc đời này chưa bao giờ cô có cảm giác căng thẳng như lần này.