Nộp Bàn Tay Vàng Cho Quốc Gia

Chương 19

Yến Diễn đã ở lại quân khu hai ngày, ngoài ăn và ngủ ra thì chỉ có đọc sách và tập thể dục một chút mỗi ngày, một cuộc sống rảnh rỗi đúng nghĩa.

Không phải làm gì cả, cuộc sống như thế này thật sự quá tuyệt vời.

Ngày thứ ba, Yến Diễn được đưa đi, vài người cùng lên một chiếc trực thăng, và đến một hòn đảo nhỏ hẻo lánh, yên tĩnh.

Từ cửa sổ máy bay, Yến Diễn nhìn xuống và thấy hòn đảo bốn phía là biển cả mênh mông, xung quanh chỉ có hòn đảo này.

Trên đảo là rừng cây bạt ngàn, khi hạ cánh xuống thấp hơn, Yến Diễn nhìn thấy một khu biệt thự.

Đó là một biệt thự và vài căn nhà nhỏ, dường như có rất nhiều người đang canh gác.

Chu Chu thấy Yến Diễn nhìn chăm chú, liền lên tiếng giải thích: “Để đảm bảo an toàn và bảo mật cho ngài, chúng tôi đã đặc biệt chọn nơi này. Biệt thự vốn có sẵn từ trước, còn các tòa nhà khác mới được xây trong hai ngày nay.

Đây là căn cứ bí mật, từ nay ngài sẽ sống ở đây.”

Yến Diễn ừ một tiếng, thầm nghĩ đãi ngộ thế này thật tuyệt vời. Đảo giữa hồ, vệ sĩ đặc nhiệm, chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp, và nhiều người bảo vệ riêng, mình chắc là bảo vật quốc gia mất thôi?

Trực thăng nhanh chóng hạ cánh, Tần Dữ hộ tống Yến Diễn xuống, các binh sĩ bao quanh cậu và đưa cậu vào khu biệt thự.

Biệt thự đã được cải tạo lại, không gian các phòng không có cửa, tất cả đều là dạng mở, và các thiết bị đều là sản phẩm công nghệ điều khiển bằng giọng nói.

Yến Diễn ghi dấu vân tay, quét mống mắt, giọng nói và ngoại hình để có quyền truy cập cao nhất vào phòng của mình.

Tầng một là phòng khách, phòng tập thể dục, bếp, phòng ăn, và phòng dành cho nhân viên, Chu Chu và Tần Dữ cũng có quyền vào và sử dụng. Tầng hai là phòng làm việc và các phòng chức năng khác, chỉ có Yến Diễn và những người có quyền mới có thể vào.

Tầng ba là khu vực riêng tư của Yến Diễn.

Vì tình trạng sức khỏe đặc biệt của cậu, Tần Dữ phải bảo vệ sát sao 24/24, và Yến Diễn không thể rời khỏi tầm mắt của anh, nên Tần Dữ phải ở chung phòng với Yến Diễn.

Nghe tin này, Yến Diễn không tự chủ nhìn về phía Tần Dữ, thấy anh cũng đang nhìn mình, liền lập tức dời ánh mắt.

Dù đều là đàn ông, việc ở chung cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngại.

Yến Diễn bặm môi, nhìn Tần Dữ đã bắt đầu dọn hành lý, tai hơi đỏ lên.

Cậu chưa từng sống chung với ai cả.

Yến Diễn lắc đầu, sống chung gì chứ? Chỉ là ở cùng phòng thôi, Tần Dữ cũng chỉ vì công việc mà bắt buộc phải như thế, mình nghĩ gì vậy!

Rất nhanh, Yến Diễn cũng dọn dẹp hành lý và quên đi sự ngại ngùng, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.

Phòng ngủ rất lớn và không có cửa. Thiết kế đơn giản nhưng sang trọng, hai chiếc giường ở góc phòng cực kỳ lớn. Yến Diễn ngồi thử và thấy nó mềm mại thoải mái, rất tuyệt.

Quan trọng nhất là, cậu nhìn thấy nhiều đồ đạc quen thuộc trong phòng, có lẽ họ đã đem đồ từ nhà cũ của mình đến đây.

Quốc gia thật chu đáo, còn lo mình ở không thoải mái sao? Thật tận tâm quá!

Tần Dữ: “Có gì không hài lòng không?”

Yến Diễn lắc đầu, “Rất tốt, không cần chỉnh sửa gì cả.”

Nói thật, nơi này còn tốt hơn cả nhà mà kiếp trước mình tự sửa, nhiều thứ ở đây nhìn có vẻ bình thường nhưng thật ra là hàng tốt.

Tần Dữ gật đầu, không nói thêm gì.

Qua mấy ngày chung sống, Yến Diễn cũng nhận ra tính cách của Tần Dữ, anh ít nói, lạnh lùng nhưng rất điềm tĩnh, ở bên cạnh anh rất thoải mái, có anh bên cạnh, Yến Diễn cảm thấy vô cùng an toàn.

Giá như có thể mang theo anh nếu được xuyên không thì tốt quá, Yến Diễn nghĩ về những chuyện phiền phức đã gặp ở kiếp trước, và cầu nguyện trong lòng, nếu có thể mang người theo khi xuyên không, thì nhất định phải mang Tần Dữ theo!

Nếu được như vậy, cậu sẽ có cảm giác an toàn vô cùng, và sẽ không phải chịu nhiều vất vả đến thế.