Thấy Lê Du bước vào, anh ta dập điếu xì gà trên tay, ngẩng đầu lên:
“Có chuyện gì sao?”
Lê Du vừa vào lấy một chiếc áo rồi đi ra, khiến anh ta có chút bất ngờ.
Lê Du không nói nhiều: “Không có gì".
“Sao rồi?” Anh hỏi, “Có hỏi được gì không?”
“Có một chút manh mối". Người đàn ông nói.
Lê Du ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, xắn tay áo lên để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn.
Anh và Ôn Diễm đều là alpha, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Ôn Diễm là kiểu alpha truyền thống, khoác lên mình bộ vest xám bạc, trông cao lớn, tuấn tú, lạnh lùng và kiêu hãnh.
Còn Lê Du, so với anh ta, lại có vẻ thanh tú và sạch sẽ.
Vì vậy, anh đã gặp không ít alpha, thậm chí là beta, đến bắt chuyện.
Dù cho tin tức tố của anh là loại mạnh nhất cấp S.
"Khi sinh ra, mẹ tôi đã sinh tại bệnh viện trung tâm." Ôn Diễm thở dài, "Tôi đã cho người điều tra hồ sơ nhập viện trong khoảng thời gian đó và được thông báo rằng, khi đó trong bệnh viện cũng có em gái của dì Lan sinh con."
Lê Du suy nghĩ một lúc: "Dì Lan là người giúp việc nhà cậu, nếu bà ấy đã mua chuộc người để tráo đổi, thì điều đó hoàn toàn có khả năng."
Ôn Diễm không nói gì.
Khi mới biết rằng em trai mình có thể không phải là em trai ruột, anh ta đã có một khoảng thời gian dài không thể chấp nhận được.
Mãi đến bây giờ, anh ta mới miễn cưỡng chấp nhận được sự thật này.
Một lúc sau, anh ta nói: "A Du, cậu nghĩ chuyện này nên làm thế nào?"
Lê Du là bạn thân nhiều năm của anh ta, theo bản năng anh ta muốn hỏi ý kiến của anh.
Lê Du ngừng lại một chút.
"Cần làm gì thì làm đó thôi." Anh nói.
Khi nói câu này, giọng anh rất bình tĩnh.
Người bạn của anh ngước mắt nhìn anh, trong mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên.
Sau đó, đối phương im lặng một lúc.
Anh ta cười khổ: "Người nhà tôi chắc sẽ khó mà chấp nhận, cậu biết đấy, Tiểu Phàm là omega, từ nhỏ mẹ đã cưng chiều em ấy rất nhiều."
Anh ta nhìn Lê Du: "Cậu chẳng phải cũng luôn coi em ấy là em trai sao?"
Nhà họ Lê và nhà họ Ôn là bạn thân từ nhiều đời.
Mấy đứa trẻ từ nhỏ đã được đặt chung chơi với nhau.
"Đó là hai chuyện khác nhau." Lê Du uống một ngụm nước cam, ngước mắt nhìn anh ta, "Sự thật sẽ không vì cậu che mắt bịt tai mà không tồn tại. Lẽ nào Ôn Phàm không phải em trai ruột, cậu sẽ không cưng chiều em ấy nữa sao?"
"Tất nhiên là không." Ôn Diễm thốt ra ngay.
Sau khi nói câu này, anh ta như cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Anh ta thở dài: "Tôi chỉ sợ em ấy biết rồi sẽ không chịu nổi."
"Và hơn nữa..." Anh ta do dự một chút, "Gia cảnh của dì Lan không tốt, cũng không biết đứa trẻ kia lớn lên thế nào."
"Nếu, lỡ như..." Anh ta không biết nên nói thế nào.
Đúng lúc đó, từ cửa khép hờ truyền đến một tiếng xôn xao nhẹ.
Một giọng nói nồng nặc hơi men, đầy trêu đùa. Còn một giọng khác, có chút lo lắng và ngây thơ, nhưng cũng như muốn chối từ mà lại muốn đón nhận.
Đây là cảnh không quá đặc biệt ở câu lạc bộ này.
Trong số những nhân viên phục vụ ở đây, đa phần đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn, và trong số họ không ít người hy vọng có thể nhờ cậy một vài đại gia để kiếm chút tiền, hoặc ít nhất bán được thêm vài chai rượu cũng là tốt.
Tiếng nói của hai người nhanh chóng trở nên mờ ám.
Sau khi âm thanh quấn quýt dần xa, Ôn Diễm mở miệng.
“A Du", anh ta nói, “Nếu, tôi chỉ nói nếu, em trai tôi cũng đang làm những việc như thế này..."
Không hiểu sao, Lê Du đột nhiên nghĩ đến cậu trai mà anh vừa thấy trong phòng bao.
Rất đẹp, đường nét khuôn mặt toát lên vẻ mềm mại và quyến rũ đặc trưng của omega.
Tuổi không lớn, trên người vẫn còn chút khí chất của sinh viên, khí chất sạch sẽ và trong trẻo như một viên ngọc.
Nhưng Lê Du có thể nhìn ra, trong đám người đó, địa vị của cậu cũng không khác gì những chai rượu đẹp được bày trên bàn.