“Mùi vì không giống lắm.” Khương Văn uống được hớp đầu tiên đã nói thế.
“Làm sao vậy?” Dương Đào nhấc mắt từ chỗ bộ trà cụ chuyên nghiệp của mình lên.
“Không giống hương vị giống khi nãy Lục Trà Trà pha.” Khương Văn cũng không giấu giếm chút nào.
Dương Đào nếm một ngụm, đúng thật, cốc này chỉ là trà xanh bình thường, hoàn toàn không có cảm giác kinh diễm như ban nãy, thậm chí bởi vì thời tiết nóng bức, nước ấm vào trong bụng làm nhiệt độ cả người càng tăng thêm.
Ánh mắt mọi người nhìn sôi nổi về phía Lục Trà Trà.
Mà lúc này cô còn đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, phơi nắng.
“Làm sao vậy?” Lục Trà Trà cảm nhận thấy tầm mắt của mọi người thì mở mắt ra.
“Trà Trà, vì sao vị trà mà anh pha lại không giống với vị của em? Em dùng nước gì đặc biệt à?”
“Không có, nước em dùng chính là nước đun sôi để nguội mang từ nhà đến.”
“Sao lại thế được.” Dương Đào không hiểu lý do, vì thế lại nếm một ngụm trà của mình.
Vẫn là hai chữ, bình thường.
“Thật sao, hay em lại pha một bình nữa?” Lục Trà Trà thử đề nghị.
Dương Đào nhường chỗ ngồi ra, nhưng mà căn bản là Lục Trà Trà không biết dùng mấy công cụ đó, cô chỉ đổ nước vào trong cốc, rồi thả thêm vài lá trà vào trong một cách rất đơn giản.
Nhưng hương vị lại rất là tốt, Dương Đào khó hiểu, chẳng lẽ đây chính là thứ người ta hay nói phương pháp nấu nướng đơn giản nhất có thể tạo ra hương vị tốt nhất?
Anh không tin tà, lại pha một cốc khác dựa theo phương pháp của Lục Trà Trà, rõ ràng phương pháp giống nhau nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt.
“Sao lại thế này, bây giờ pha trà còn phải chọn người nữa à?” Dương Đào nói với điệu hài hước.
Những người khác cũng cảm nhận rõ ràng được sự đối lập giữa hai cốc trà khi nãy, không ai nói gì.
“Xem ra về sau công tác pha trà đành để Trà Trà làm rồi.” Anh thấy hơi bất đắc dĩ.
“Có thể, mấy anh chị nếu muốn uống trà có thể nói với em, em sẽ pha cho mọi người.” Lục Trà Trà lộ ra tám cái răng của mình, trong đó còn có viên răng nanh, nhìn có vẻ rất là đáng yêu.
‘Lục Trà Trà đây là đang đổi phong cách đổi con đường à?’
‘Tự dưng tôi cảm thấy nụ cười vừa nãy của cô ta rất đáng yêu cơ chứ!’
‘Vẻ ngoài của cô ta đúng là rất đẹp, nhưng là tính cách thì quá kém.’
Lúc nãy cô gái vẫn để mặt mộc như trước, hơn nữa nụ cười tươi khi nãy hồn nhiên cực kỳ.
“Vậy thì các anh chị cứ cảm ơn em trước.” Mặc dù Dương Đào miệng ác nhưng cũng không phải loại người thích gây chuyện với người khác, tuy tin đồn trong nghề về Lục Trà Trà ở trên mạng không tốt, nhưng nếu tính chỉ ngày hôm nay thì anh cũng chưa nhìn thấy đối phương đang chơi tâm cơ gì, nói chuyện một hồi anh còn cảm thấy cô là một đứa bé khá tốt.
“Trong đêm nay chúng tôi sẽ cung cấp nguyên liệu nấu ăn miễn phí, nhưng việc nấu cơm thì mấy người phải tự giải quyết đó, bắt đầu từ ngày mai, tất cả vật tư đồ ăn đều phải dựa lao động để đổi.” Vài phút sau đạo diễn cầm loa hô to.
“……” Bốn vị khách mời đều người này nhìn người kia, trong lúc nhất thời đều hơi im lặng.
“Trà Trà em biết nấu cơm không?” Dương Đào mở miệng với vẻ hơi ngượng ngùng, anh và Khương Văn đều không biết nấu cơm, Giang Thần thoạt nhìn cũng không giống sẽ biết nấu, chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Lục Trà Trà.
“Em không, em sợ lửa.” Lục Trà Trà trả lời thành thật.
Cây thì đều sợ lửa, cho dù bây giờ cô không phải cây, cái cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn cũng không thể biến mất được.
“Vậy thì làm sao bây giờ? Chắc không phải đêm nay chúng ta không có cơm ăn đâu ha?” Khương Văn cũng hơi buồn rầu.
“Em biết.” Giang Thần đột nhiên lên tiếng, kỳ thật anh không muốn nhận loại việc này, nhưng mà hiện tại trong loại tình huống này thì không còn cách nào khác.
Cả một đoạn đường, thậm chí anh còn nghĩ đến khả năng mình có thể rời khỏi chương trình này giữa chừng.
Thực sự là anh thấy Lục Trà Trà rất phiền.