Dương Dật gật đầu chắc nịch: “Chắc chắn là anh ấy. Giọng của Bạch Mãn Xuyên rất đặc biệt, rất dễ nhận ra, hơn nữa bài hát này là do chính anh ấy sáng tác, chứ không có ở đâu khác. Bài hát này không chỉ chinh phục cả ba giám khảo mà còn nhận được vô số lời khen từ khán giả. Nhìn này, bây giờ anh ấy đang đứng đầu bảng xếp hạng đó!”
Sáng tác riêng?
Tống Ngọc mở điện thoại, vào trang bỏ phiếu của chương trình, vừa nhìn đã thấy ngay tên và ảnh của Bạch Mãn Xuyên.
Anh ta có nước da hơi tái nhợt, càng làm nổi bật mái tóc đen nhánh và đôi môi đỏ, đôi mắt đen láy như nét mực, dịu dàng, thanh thoát.
Ngũ quan nổi bật, mang theo nét mong manh như thủy tinh dễ vỡ, hoàn toàn khác biệt so với các thực tập sinh khác.
“Trước đây tôi hình như chưa từng thấy anh ta.”
Cô có trí nhớ rất tốt, trong số các thực tập sinh mà cô đã gặp qua, hoàn toàn không có người này.
Dương Dật vỗ tay một cái, giải thích: “Đúng rồi, anh ấy hát xong thì bắt đầu ho ra máu, sau đó được xe cứu thương đưa đi, có lẽ bây giờ mới quay lại.”
Tống Ngọc: …
Cái này cũng quá mong manh rồi chứ?
Bảo sao hôm qua hoàn toàn không thấy anh ta.
Dương Dật giải thích xong, liền quay người vào phòng vệ sinh, tiếng hát vẫn tiếp tục, Tống Ngọc không kìm được mà lần theo âm thanh tìm đến.
Vừa đi được một nửa, tiếng hát đột nhiên ngừng lại.
Cô nhanh chóng đẩy cửa vài phòng tập ra xem, nhưng không thấy Bạch Mãn Xuyên đâu, đang chuẩn bị tiếp tục tìm thì loa phát thanh đột ngột vang lên thông báo.
“Tất cả các thực tập sinh chú ý! Tất cả các thực tập sinh chú ý!”
“Xin mời tất cả thực tập sinh nhanh chóng đến tập trung ở sảnh lớn, chương trình sẽ công bố nhiệm vụ đầu tiên.”
Vù một tiếng —
Vô số thực tập sinh hào hứng lao ra khỏi phòng tập.
Tống Ngọc thấy vậy, chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc tìm người, cùng với Viên Thiên Hiểu, Thẩm Ninh và Dương Dật tiến về phía sảnh lớn.
Vừa bước vào sảnh, Tống Ngọc đưa mắt nhìn quanh, rất nhanh đã thấy được Bạch Mãn Xuyên.
Anh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp, lặng lẽ ngồi ở góc khuất, cảnh tượng ồn ào xung quanh dường như đột ngột bị bấm nút tắt âm khi đến gần anh.
Tống Ngọc không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, sau đó mới cùng những người khác ngồi xuống.
Đạo diễn Ôn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ mọi người an tọa, bà liền giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, tuyên bố:
“Tiếp theo, tôi sẽ công bố nhiệm vụ đầu tiên của các bạn trong ‘Thanh Xuân Thực Tập Sinh’.”
“Mỗi thực tập sinh được tự do chọn một vị huấn luyện viên mà mình ưa thích để cùng quay video ngắn. Nội dung video không giới hạn, phương thức hợp tác cũng không hạn chế, nhưng tỷ lệ xuất hiện của thực tập sinh phải trên 80%. Video sẽ được đăng trên tài khoản chính thức của chương trình, sau ba ngày, điểm số sẽ được tính dựa trên lượt thích, bình luận và chia sẻ, người đứng đầu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với chương trình.”
Nghe đến đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng rực.
Đây vừa là một thử thách, vừa là cơ hội cho mỗi thực tập sinh.
Huấn luyện viên đều là những nghệ sĩ nổi tiếng với tác phẩm có tiếng, việc hợp tác với họ chắc chắn sẽ nâng cao độ nổi tiếng của thực tập sinh, cực kỳ có lợi cho việc kéo phiếu bầu.
Nhưng muốn nổi bật giữa đám đông thực tập sinh như thế này cũng không hề dễ dàng, hơn nữa nội dung và cách quay video đều phải tự mình suy nghĩ.
Đạo diễn Ôn quan sát biểu cảm của tất cả mọi người, khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
“Hiện tại, ba huấn luyện viên đang chờ các bạn trong ba phòng ở cuối hành lang.”
“Bắt đầu thôi.”
Vừa dứt lời, không ít thực tập sinh đã lao ra khỏi chỗ, trực tiếp phóng về phía cuối hành lang, hy vọng giành được lợi thế.
Tống Ngọc vẫn luôn để mắt đến Bạch Mãn Xuyên.
Khi đạo diễn Ôn công bố nhiệm vụ, những người khác đều đang bàn luận sôi nổi, còn anh thì vẫn lặng lẽ ngồi ở góc, ghế trong sảnh không quá rộng rãi, nhưng xung quanh anh vẫn tạo thành một khoảng trống nhỏ.
Có lẽ vì vừa từ bệnh viện về, chưa quen với các thực tập sinh khác, trong lúc đó không ai đến bắt chuyện với anh.
Ánh mắt anh dần trở nên có chút u sầu.
Khi nhiệm vụ được công bố, xung quanh rộn ràng như ong vỡ tổ, chỉ có anh vẫn ngồi yên tại chỗ.
Tống Ngọc cũng lập tức đứng bật dậy, nhưng thay vì chạy ra ngoài, cô lại lao thẳng đến và chặn đường Bạch Mãn Xuyên khi anh đang định rời đi.
Ánh mắt sắc bén của cô quét từ trên xuống dưới để nhìn anh kỹ lưỡng.
Bạch Mãn Xuyên có chút ngờ vực, đôi mắt đen láy nhìn cô.
“Xin chào, có việc gì không?”
Giọng nói cũng rất êm tai.
Tống Ngọc đi thẳng vào vấn đề, thanh âm nặng nề.
“Anh là Bạch Mãn Xuyên, người hiện đang xếp hạng nhất?”
Vừa nghe câu này, khán giả trong phòng livestream lập tức căng thẳng hẳn lên.
【??? Bây giờ là tình huống gì đây?】
【Không phải là sắp đánh nhau đấy chứ?】
【Chẳng lẽ họ có thù oán gì sao?】
【Bạch Mãn Xuyên bây giờ đang xếp hạng nhất, Tống Ngọc tìm anh ta làm gì?】
...
Trước đây, không ai nghĩ rằng Tống Ngọc với vóc dáng nhỏ bé có thể làm gì được. Nhưng sau khi tin tức cô dễ dàng đánh bại Hàn Trình vào buổi sáng lan ra, ai nấy đều biết cô có tuyệt kỹ, cộng thêm dáng vẻ chặn đường Bạch Mãn Xuyên lúc này, nhìn hệt như trùm trường trong phim truyền hình, ánh mắt sắc bén, mang đến cảm giác áp đảo.
Ngay khi mở miệng, mọi người đều nghĩ rằng Tống Ngọc đến đây để kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngay cả Viên Thiên Hiểu và nhóm bạn của cô cũng nghĩ như vậy.
Ba người sợ đến mức vội vàng chạy tới, nhớ lại cảnh Hàn Trình thảm hại buổi sáng, họ sợ hãi chắn giữa hai người, hạ giọng khuyên nhủ Tống Ngọc bình tĩnh lại.
“Cậu hỏi mình về Bạch Mãn Xuyên sáng nay là để đến tìm anh ta đánh nhau sao?”
“Anh ta có thù với cậu à?”
“Bình tĩnh lại đi, với vóc dáng của Bạch Mãn Xuyên, nếu cậu mà tung một cú đấm thì anh ta chắc phải ăn Tết Thanh minh sớm rồi!”
Trong hầu hết các cuộc thi, những người đứng đầu luôn thu hút nhiều sự ganh ghét và thường là đối tượng mà nhiều thí sinh khác muốn thách đấu.
Với thái độ hùng hổ vừa rồi của Tống Ngọc, họ nghĩ rằng cô cũng đến để tuyên chiến.