Giấc Mơ Của Lippel

Chương 20

MỰC QUẬY PHÁ

Đang thong thả bước đi trên đường Friderich, Lippel nghe có tiếng kêu lạ liền quay sang nhìn phía bên kia đường và trông thấy một con chó màu nâu đang đi ngược chiều. Lippel đứng dừng lại: chính là con Mực. Cậu gọi to:

"Ê, Mực, đi đâu vậy?"

Mực băng qua đường, vẫy đuôi chào Lippel và húc mõm vào cặp sách của cậu.

"À, để tao tìm coi có món gì cho mày không?"

Lippel để cặp táp xuống đất, chậm rãi mở ra và vờ như đang tìm món gì đó. Con Mực chờ đợi. Hồi lâu, Lippel mới thò tay vào ngăn bên phải lấy gói bánh mì ra. Cậu từ từ mở giấy gói, bẻ một mẩu bánh mì và ném cho con Mực. Con Mực nhào tới chụp lấy và nuốt liền, sau đó Lippel cho Mực ăn tiếp. Hết một ổ bánh mì thì trời bắt đầu mưa. Lippel ném ổ bánh mì còn lại cho con Mực, nhanh nhẹn đóng cặp táp lại để tập vở khỏi bị ướt, lấy cặp che lên đầu và từ giã con Mực:

"Chào Mực, hẹn sáng mai nhé."

Nhưng khi cậu về đến nhà, vừa bấm chuông thì con Mực đã xuất hiện bên cạnh. Bà Jakob ra mở cửa và nói có vẻ trách móc:

"Thật đáng đời. "Người ta" không chịu nghe lời tôi mang theo áo mưa..."

Bà chưa nói hết câu thì nhìn thấy con Mực đã chen qua cửa vào trong nhà cùng với Lippel. Bà hét to:

"Đi ra, đi ra!"

Bà nhìn sang Lippel:

"Tại sao cậu mang con vật này về nhà?"

Lippel trả lời:

"Cháu đâu có mang theo. Nó tự ý đi vào."

Con Mực không để ý đến bà Jakob. Trước tiên nó rùng mình thật mạnh làm những giọt nước trên bộ lông bắn tung tóe, văng lên tận trần nhà rồi chạy thẳng 1 mạch vào phòng khách. Không chú ý gì đến bộ chân bê bết bùn đất của mình, con Mực chạy băng qua tấm thảm trắng ở giữa nhà và phóng lên ngồi trên chiếc ghế phô tơi nơi bà Jakob thường ngồi để nói chuyện điện thoại. Nó rùng mình thêm vài 3 lần, dúi mõm vào cái gối trên ghế và thỏai mái nằm xuống. Bà Jakob đứng chết trân một hồi rồi đi ngay đến trước con Mực hét to:

"Đi ra, ra khỏi đây ngay! Đồ chó!"

Con Mực ngẩn đầu lên nhìn bà có vẻ ngạc nhiên. Vì bà không dám đυ.ng đến nó nên những lời nói vừa rồi không có tác dụng. Con Mực gục đầu xuống giữa hai chân trước như muốn nói rằng nó cần được yên tĩnh. Lippel chạy đến ghế phô tơi, nói với con Mực với vẻ trách móc:

" Ê, Mực. Làm như vậy không được. Mày hãy nhìn tấm thảm xem! Xuống mau!"

Cậu nắm chùm lông trên đầu con Mực và hì hục kéo nó ra khỏi ghế. Con Mực hiểu ngay và lẹ làng nhảy xuống thảm, nhìn Lippel như muốn hỏi: "Bây giờ làm gì đây?" Lippel mở cửa nhà và ra lệnh:

"Đi ra."

Con Mực bước vài bưới theo lệnh của Lippel. Nhưng ngoài trời vẫn còn mưa, vì vậy nó liền quay trở vô và nhảy lên ghế như cũ. Tấm thảm trắng lại in thêm nhiều dấu chân của con Mực. Bà Jakob vào nhà bếp mở tủ lạnh, thọc ngón tay còn đang run rẩy vào túi giấy, miệng nguyền rủa:

"Đồ chó! Đồ dơ bẩn! Tại sao cậu làm như vậy?"

Một lần nữa, Lippel giải thích là cậu không dẫn con Mực về nhà. Bà Jakob lấy từ trong gói giấy ra một miếng chả, lúc đầu định đưa cho Lippel, nhưng không hiểu sao bà đi thẳng vào phòng khách.

"Cậu gọi nó là gì? Nó tên gì?"

"Mực."

Bà Jakob đem miếng chả đưa qua lại trước mũi con Mực và gọi:

"Đến đây Mực."

Con Mực nhảy xuống định đớp ngay miếng chả. Bà giật mình đưa tay lên cao và gọi Lippel:

" Philipp, giữ con chó lại."

Lippel ôm chặt con Mực. Bà Jakob chạy ra hành lang, mở cửa hầm nhà rồi bảo:

"Thả nó ra."

Con Mực phóng ra hành lang. Bà Jakob ném miếng chả xuống hầm nhà, con Mực chạy xuống mấy bật thang, bà Jakob nhanh nhẹn đóng cửa hầm và khóa lại. Lippel hỏi:

"Tại sao bác không quăng miếng chả ra ngoài đường? Bây giờ nó bị kẹt dưới hầm nhà rồi."

" Đúng vậy. Đó mới là chỗ của nó. Nó phải ở đó."

"Tại sao vậy? Tại sao lại để chó ở dưới hầm?"

"Chủ của nó phải đến đây nhận về. Và phải trả tiền giặt thảm, ghế bành và cả cái gối nữa."

Bà Jakob nói một cách giận dữ. Lippel giải thích:

"Nhưng nó đâu có chủ. Con chó này quanh quẩn ở đây từ mấy ngày nay."

" Thế tại sao cậu lại biết tên nó?"

Lippel thú nhận:

"Thật ra cháu cũng không biết tên nó. Cháu đặt tên nó là Mực."

"Có thật vậy không?"

"Đúng vậy."

Bà Jakob suy nghĩ một lúc rồi quyết định:

"Được, vậy tôi sẽ gọi cảnh sát để đưa nó đi."

"Tại sao lại gọi cảnh sát? Nó sẽ bị bắt đi mất và cháu sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa."

"Cảnh sát sẽ mang nó đến chỗ giữ chó. Ở đó con Mực sẽ được chăm sóc đàng hoàng."

Sau đó bà đi đến máy điện thoại và quay số. Lippel hoảng hốt chạy tới năn nỉ:

"Bác làm ơn thả nó ra, bác Jakob."

"Không thể được. Yêu cầu cậu im lặng, cậu không thấy tôi đang gọi điện thoại hay sao?"

Lippel đi trở ra hành lang. Cậu định mở cửa hầm để giải thóat cho con Mực. Nhưng bà Jakob hình như đoán được ý định của cậu, nên đã khóa cửa hầm và mang chìa khóa theo. Lippel thất vọng, buồn rầu đi về phòng, leo lên giường nằm và nhìn trân trân lên trần nhà.

Một cú điện thoại.

Một lúc sau, bà Jakob lên phòng gọi Lippel xuống ăn cơm trưa. Nhưng Lippel không trả lời và nằm quay mặt vào trong tường.

"Nếu cậu không chịu ăn thì tôi đành chịu thôi."

Bà Jakob nói một cách giận dỗi và đi trở xuống. Buổi chiều có tiếng bấm chuông. Lippel ngồi dậy lắng nghe. Đầu tiên cậu nghe tiếng người đàn ông. Kế đó là tiếng của bà Jakob. Vào giây sau có tiếng chìa khóa mở cửa hầm nhà, Lippel nghe rõ tiếng kêu kẽo kẹt của cửa hầm. Cậu lại nghe tiếng của người đàn ông và sau cùng là tiếng đóng cửa.

Hồi lâu sau, không chịu nổi nữa, Lippel rón rén bước xuống dưới nhà. Bà Jakob đang điện thoại trong phòng khách. Lần này cửa hầm nhà không khóa. Lippel gọi nhỏ: "Mực", sau đó lại gọi thêm lần nữa "Mực". Nhưng chẳng có con chó nào chạy đến. Cái hầm trống trơn: con Mực không còn đó nữa.

Lippel đi trở vào phòng, leo lên giường lấy gối che mặt lại để không nhìn thấy ai cũng như không cho ai nhìn thấy mình. Cậu tự nhủ: "Mình sẽ nằm hoài và không bao giờ dậy nữa". Cậu nằm trên giường khá lâu và để mặc cho những ý nghĩ buồn rầu xâm chiếm mình.

Thình lình cửa phòng của Lippel mở ra, bà Jakob gọi:

"Philipp, Philipp. Có điện thoại của ba má cậu."

Điện thọai? Đúng là điện thoại của ba má? Lippel ném nhanh cái gối xuống và nhảy phắt xuống giường.

" À, cậu ngủ à? Ba má cậu đang chờ điện thoại, lẹ lên."

Lippel phóng nhanh xuống cầu thang, chụp ống điện thoại và nói:

"A lô! Lippel đây."

Giọng của mẹ hỏi dồn dập:

"Lippel, con của má. Cuối cùng má cũng nói chuyện được với con. Con khỏe không?"

Lippel nói với giọng trách móc:

"Tại sao ba má không gọi điện cho con? Con đợi điện hàng ngày."

"Ba má thử gọi nhiều lần, nhưng chỉ nói chuyện được một lần thôi. Bà Jakob không nói lại với con sao?"

"Có, con có nghe nói."

"Ngày nào ba má cũng thử gọi ít nhất là ba lần."

"Nhưng sao..."

" Nhưng rất lạ là điện thoại cứ bị bận liên tục. Ba má nghĩ là điện thoại nhà mình bị hư, vì con đâu có gọi điện thoại cho ai. Nếu có cũng không nói chuyện lâu như vậy."

"Con thì không, nhưng bác Jakob thì có. Bác gọi điện thoại khá thường xuyên."

Lippel nói lịch sự, lúc đầu cậu định nói: "Bà điện thoại liên tục, không ngừng". Mẹ của Lippel có vẻ an tâm và nói tiếp:

"À, thì ra vậy. Dù sao thì bây giờ má cũng nói chuyện được với con. Ba má nhớ con lắm. Con nói cho má nghe, con có khỏe không?"

"Không được khỏe lắm."

Giọng của mẹ có vẻ lo âu:

"Không được khỏe? Tại sao vậy? Con bị bệnh à? Con có gặp rắc rối gì với bà Jakob không? Hãy kể cho má nghe đi."

"Bà kêu người tới bắt con Mực đi. Bây giờ con không còn cách gì gặp lại nó nữa."

"Mực là ai vậy? Bà Jakob để người ta dẫn Mực đi đâu?"

" Mực là một con chó. Nó vào nhà mình. Bà nhốt nó dưới hầm nhà và báo cho cảnh sát bắt nó đi."

"À, ra là con chó. Con dẫn nó về nhà?"

"Nó tự theo con."

Sau một giây im lặng, mẹ Lippel trả lời:

"Lippel, má biết là con rất buồn. Nhưng má cũng thông cảm với bà Jakob."

"Tại sao má lại thông cảm với bà?"

"Tại vì bà không thể để cho nó vào nhà nếu nó không phải là chó của mình."

Lippel im lặng.

"Lippel, con có nghe má nói không? Con còn đó không?"

"Dạ."

"Bà Jakob chắc chắn không có ác ý đâu."

Lippel im lặng. Cậu đang giận. Bây giờ mẹ của mình lại đứng ra bênh vực và cho rằng bà Jakob có lí. Bình thường nếu mẹ có mặt tại đây, cậu sẽ bỏ đi vào phòng tắm, khóa cửa lại, ngồi lì xuống tấm thảm để chứng tỏ mình đang giận. Nhưng với máy điện thoại thì cậu không thể thực hiện ý định này nên chỉ trả lời cụt ngủn: "Dạ". Bà Mattenheim hỏi tiếp:

"Nhưng con có khỏe không? Con có nhận được những thứ cần dùng không?"

"Dạ!"

"Con có sang thăm bà Jeschke không?"

"Có!"

"Không có vấn đề gì ở trong trường chứ?"

"Không!"

"Con nhớ ba má không?"

" Dạ!"

"Thời tiết bên nhà như thế nào? Trời có mưa không? Hay trời nắng như ở đây?"

"Không!"

"Lippel, con đợi một chút, má muốn bàn với ba."

Điện thoại ở đầu dây kia im tiếng. Lippel hỏi: "A lô, má?". Không có tiếng trả lời. Lippel lo ngại lặp lại:

"Má, má còn ở đầu dây không?"

"Má đây. Ba con đã đồng ý. Ba gởi lời thăm con."

"Ba đồng ý gì? Má nói gì con không hiểu?"

"Ba má quyết định trở về nhà sớm hơn. Tối thứ bảy sẽ đi chuyến xe lửa khuya và như vậy thì chủ nhật ba má sẽ về đến nhà."

Lippel reo lên:

"À, như vậy thì hay quá. Nhưng khi nào ba má về đến nhà?"

"Má nghĩ khoảng trưa chủ nhật ba má sẽ gặp lại con."

" À, tốt quá, con mừng lắm."

"Ba má cũng rất mừng."

Sau đó đến phiên ba của Lippel nói vài câu với con, và cuộc nói chuyện qua điện thoại chấm dứt. Lippel đi vào nhà bếp gặp bà Jakob:

"Ba má cháu gởi lời chào bác."

"Cám ơn."

"Bác đã làm gì với con Mực?"

"Nó đang ở trong nhà nuôi chó. Ở đó rất tốt, cậu có thể tin tôi. Chủ nó có thể đến nhận, nếu thật sự nó có chủ."

Lippel miễn cưỡng trả lời:

" Dạ."

"Ở đó có rất nhiều chó khác. Nó có thể chơi đùa thỏa thích."

"Dạ."

"Cậu có thích chơi đùa với những đứa trẻ khác hay không? Hay cậu không thích?"

"Dạ thích. Vì vậy ngày mai cháu muốn đến ăn trưa ở nhà người bạn. Họ mời cháu đến chơi."

Lippel nhìn bà Jakob chờ đợi bà từ chối và chuẩn bị phản ứng. Nhưng có lẽ lương tâm bị cắn rứt vì chuyện con Mực nên bà dễ dãi hơn bình thường. Bà trả lời:

"Được, như vậy ngày mai tôi sẽ ăn trưa một mình. Nhưng cậu đừng về trễ, nếu không sẽ không đủ giờ làm bài tập. À, hôm nay cậu đã làm bài tập chưa?"

Vì chưa làm bài nên Lippel lên phòng ngồi vào bàn, lấy tập ra làm bài suốt cả buổi chiều. Sau đó cậu bồn chồn chờ đợi bữa ăn tối. Lippel cảm thấy đói, vì trừ miếng kẹo Racky ở trường, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa có một hột cơm vào bụng. Trong bữa tối, Lippel ăn khá nhiều khiến bà Jakob vui vẻ:

"À, cậu ăn ngon miệng quá. Có tôi chăm sóc cậu sẽ không sợ bị ốm."

Khi Lippel lên giường ngủ thì bên ngoài trời đã tối. Cậu nằm thao thức hồi lâu mà chưa ngủ được. Có lẽ do lúc nãy ăn quá nhiều. Lippel trăn trở, quay qua bên này, lúc sau lại quay qua bên kia, ngồi dậy, nằm xuống, khi thì kéo mền đắp kín đầu, khi đẩy mền ra, lúc thì để đầu trên gối, lúc lấy gối đè lên đầu. Tất cả đều không giúp ích gì. Cho đến khi Lippel bắt đầu ngủ và tiếp tục mơ thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ khuya.