Hắn hiện tại vẫn chưa thể tỉnh dậy, nhưng có thể cảm nhận được khả năng kiểm soát cơ thể đang dần dần khôi phục. Đôi mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng từ từ mở ra, ánh sáng chói lóa khiến hắn phải nhắm mắt lại. Đợi một lúc để mắt dần thích nghi, Dụ Thập An mới từ từ mở mắt ra lần nữa.
Trong phòng, bác sĩ vừa thấy hắn tỉnh lại liền vui mừng chạy ra ngoài thông báo, rồi nhanh chóng quay lại kiểm tra tình trạng của hắn.
Chỉ một lúc sau, mép giường đã đông kín người. Dụ Thập An ngẩng đầu lên liền thấy bác trai người luôn yêu thương hắn đang lo lắng nhìn hắn, khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm.
Bác trai có khuôn mặt sắc nét, từng góc cạnh đều toát lên vẻ uy nghiêm và áp lực. Mái tóc được chải gọn gàng về phía sau, cổ áo được cài nút chỉnh tề. Tuy nhiên, Dụ Thập An vẫn có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn khẽ run lên nhè nhẹ.
“An an, cháu ổn rồi chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho bác trai biết nhé.”
“Bác trai, cháu không sao, chính là đầu vẫn còn hơi choáng.”
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng và bất an của bác trai, Dụ Thập An cảm thấy ấm áp trong lòng, không tự chủ được mà lên tiếng làm nũng, rồi mỉm cười ngọt ngào với ông.
Xung quanh, các nhân viên y tế ai nấy đều căng thẳng, các bác sĩ xem xong kết quả kiểm tra, họ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khi thông báo tình trạng sức khỏe, giọng nói cũng trở nên tự tin hơn.
“Bệ hạ, kết quả đã có rồi, tiểu điện hạ thân thể không có vấn đề gì, choáng váng đầu óc chỉ là tạm thời, qua một đến hai ngày sau là sẽ khỏi.”
Nghe được cháu trai không sao, Dụ Lý mới có thể yên tâm. Đây chính là huyết mạch cuối cùng của em trai hắn.
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn bỗng nhiên nắm chặt hai tay, không thể tin mà nhìn cháu trai.
Trước mắt đứa trẻ vẫn là bộ dáng cũ, khác với trùng đực bình thường thấp bé thân hình cháu trai lại thừa hưởng chiều cao từ em trai hắn, cùng với sự chăm sóc tận tâm của hắn suốt những năm qua, cháu đã trưởng thành với vóc dáng cao lớn, không hề kém cạnh khi đứng cạnh bất kỳ thư quân nào.
Diện mạo càng là không cần phải nói, thành viên hoàng thất từ trước đến nay có thể ngu ngốc, có thể nghèo, nhưng chưa từng có ai xấu xí.
So với trước đây ngây ngô, vô hồn ánh mắt, hiện tại cháu trai ánh mắt dường như đã có sức sống hơn.
Cháu trai vừa rồi còn trò chuyện với mình, khác với trước đây nói năng lộn xộn, không rõ đầu đuôi, giờ đã nói năng mạch lạc, rõ ràng từng câu.
Nhận ra điều này, Dụ Lý lập tức xúc động.
“An An, cháu đã khỏe thật rồi sao? Nói cho bác trai biết, có phải cháu đã hồi phục không?”
Thấy bác trai như sắp vui mừng đến phát khóc, Dụ Thập An nhanh chóng giơ tay nắm lấy góc áo của bác trai, khuôn mặt tươi cười, lộ vẻ trấn an.
“Đúng vậy ạ, sau khi ngất xỉu, trong đầu cháu hiện lên rất nhiều hình ảnh. Khi tỉnh lại, cháu cảm thấy đầu óc trở nên thông suốt hơn.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cháu trai, Dụ Lý cố nén mong muốn được trò chuyện thêm, vì những việc này sau này đều có thể kiểm tra, không cần vội. Hiện giờ để cháu trai nghỉ ngơi mới là điều quan trọng nhất.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thật là Trùng Thần phù hộ, cháu nằm xuống nghỉ ngơi đi bác sẽ không quấy rầy cháu nữa.”
Hắn nhẹ nhàng giúp Dụ Thập An chỉnh lại chăn, sau đó quay đầu liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Người xung quanh còn chưa kịp tiếp thu tin tức tiểu điện hạ đầu óc đã khôi phục, thì thấy bệ hạ của mình người vốn luôn nghiêm túc bước nhanh vào một tòa cung điện khác.
Đó là cung điện của Dụ Tranh điện hạ trước đây. Kể từ khi ông qua đời, nơi này đã bị phong ấn, nhưng nội thất bên trong vẫn được giữ nguyên như trước. Chỉ là giờ đây, bên trong có thêm rất nhiều ảnh chụp và tranh vẽ của Dụ Tranh.
Dụ Lý thường xuyên đến đây, một mình trò chuyện với em trai. Hắn đặc biệt thích mang Dụ Thập An đến nơi này, kể cho cháu trai về Dụ Tranh. Dù cháu trai có thể không hiểu hết, hắn vẫn kiên nhẫn kể đi kể lại những câu chuyện về em trai mình.