Ăn xong nửa quả quýt, Ân Ngọc Hàm vui vẻ, cuối cùng mới mở miệng nói: "Đó là vì trước đây khi Thập Nhị nghe kể chuyện ở Ma giới, đã bị rất nhiều ma nữ nhìn trúng, suýt nữa bị người ta đuổi đến tận ma cung, làm hắn sợ hãi."
Tạ Trường Uyên: "Hắn cũng có những lúc chật vật như vậy sao?"
Ân Ngọc Hàm cười hì hì: "Cái khác thì thôi, ai bảo hắn tu chính là vô tình đạo chứ? Vạn nhất thật xảy ra chuyện gì ——"
Nói đến đây, Ân Ngọc Hàm chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng ngậm miệng im lặng.
Sau đó, Ân Ngọc Hàm lại cẩn thận liếc nhìn Tạ Trường Uyên bên cạnh.
Nhưng lúc này Tạ Trường Uyên vẻ mặt rất bình tĩnh, dường như không phát hiện ra "gã trắc phi Thập Nhị của Ân Ngọc Hàm này lại tu vô tình đạo" - một lỗ hổng lớn như vậy, ngược lại nhàn nhạt nói: "Rồi sao?"
Ân Ngọc Hàm thấy Tạ Trường Uyên không để ý đến sơ hở này, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đánh trống lảng, bịa đặt vài câu cho có lệ.
Vừa lúc đó, người kể chuyện lên sân khấu, cả hội trường lập tức vang lên tiếng hò reo, đúng lúc cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Ân Ngọc Hàm: May quá may quá, đến cả trời cũng giúp y!
Bên kia người kể chuyện đã bắt đầu mở đầu, bên này Ân Ngọc Hàm cũng đã rủ Tạ Trường Uyên rời đi.
Hai người trước sau, rất nhanh đã rời khỏi Quỳnh Nguyệt Lâu.
Ân Ngọc Hàm đứng ngoài Quỳnh Nguyệt Lâu, liếc nhìn lối vào chợ đen cách đó không xa, rồi lại giơ tay.
Một sợi tơ hồng kéo từ ngón út của y ra, chỉ thẳng về một hướng khác.
Ân Ngọc Hàm lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Tạ Trường Uyên bên cạnh: "Đi nhanh đi, Thập Nhị không đến chợ đen, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
"Được."
*
Chợ đen ở Hỗn Độn Chi Thành thực ra chính là thị trường chính quy duy nhất của Hỗn Độn Chi Thành, nhưng nơi đây có quy tắc là sau khi giao dịch thành công, không nhận đổi trả, nếu gây sự trong chợ đen, sẽ bị gϊếŧ chết ngay lập tức.
Vì vậy mới có cái tên chợ đen.
Sau khi Ân Ngọc Hàm và Tạ Trường Uyên vào chợ đen, y kéo chặt mũ choàng trên mặt, nói nhỏ với Tạ Trường Uyên bên cạnh: "Bệnh tình của ngươi có vẻ liên quan đến nguyền rủa, chúng ta đi đến quầy hàng của tộc giao nhân trước xem sao, họ rất giỏi về tinh lọc, hẳn có thể giúp được ngươi."
Tạ Trường Uyên: "Được."
Đôi mắt sáng của Ân Ngọc Hàm hơi cong lên, rất hài lòng với sự ngoan ngoãn hiện tại của Tạ Trường Uyên, sau đó y đưa tay nắm lấy tay áo của Tạ Trường Uyên.
Ngón tay Tạ Trường Uyên theo bản năng hơi co lại một chút, nhưng không rút tay áo về.
Lúc này Ân Ngọc Hàm đã quay mặt đi, vừa nhìn về phía trước, dùng mắt tìm kiếm quầy hàng của tộc giao nhân, vừa nói: "Ngươi theo sát một chút, đừng để lộ mặt ra, nơi này có bọn buôn người, cẩn thận họ thấy ngươi đẹp trai liền bắt về làm áp trại phu nhân đấy."
Tạ Trường Uyên nghe giọng điệu của Ân Ngọc Hàm như đang dỗ trẻ con, sững người, nhưng lại không hề cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại thật sự theo sát.
Ân Ngọc Hàm nhìn Tạ Trường Uyên ngoan ngoãn đến kỳ lạ, không khỏi quay đầu liếc nhìn, hơi có chút vi diệu mà nghĩ: Bây giờ Tạ Trường Uyên thật nghe lời, chẳng giống lúc chưa mất trí nhớ chút nào, cao cao tại thượng còn chưa đủ, còn lòng lang dạ sói không nói tiếng người nữa chứ, ghét chết đi được.
Tạ Trường Uyên vốn cũng đang nhìn quanh quan sát, chợt thấy Ân Ngọc Hàm đang nhìn hắn, vẻ mặt còn hơi kỳ lạ, Tạ Trường Uyên khẽ động ánh mắt, liền lộ ra chút vẻ dò hỏi.
Kết quả Ân Ngọc Hàm ho khan một tiếng nói: "Ta chỉ nhìn ngươi thôi, không có gì đâu."
Tạ Trường Uyên: Nói dối.
Nhưng những lời này Tạ Trường Uyên không nói ra, chỉ im lặng tiếp tục đi theo Ân Ngọc Hàm.
Trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần ở cùng nhau thêm một thời gian nữa, có lẽ Ân Ngọc Hàm cái gì cũng nguyện ý nói.
Lúc này, Ân Ngọc Hàm nắm tay áo Tạ Trường Uyên, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa quan sát xem nơi đây có bán pháp khí trừ tà tinh lọc nào không.
Đi được một lúc, Ân Ngọc Hàm chợt nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng ca cực kỳ du dương, tiếng ca trong trẻo kỳ ảo thuần khiết, mang theo hơi thở tinh lọc tâm hồn, nghe xong không khỏi khiến người ta sinh lòng hướng về.
Ân Ngọc Hàm chấn động cả người, lập tức cảm thấy có lẽ đã đưa Tạ Trường Uyên đến đúng chỗ.
Y đang định kéo Tạ Trường Uyên tiến lên, Tạ Trường Uyên lại đột nhiên dừng bước, suýt nữa kéo Ân Ngọc Hàm loạng choạng.
Ân Ngọc Hàm hơi ngạc nhiên quay đầu liếc nhìn Tạ Trường Uyên.
Tạ Trường Uyên nói giọng lạnh lùng: "Tiếng ca này rất kỳ lạ, nghe kỹ, bên trong dường như có mùi hư thối."
Ân Ngọc Hàm: ?