Sau khi ăn xong bữa cơm tối, thầy Lã thu ghém đồ đạc đã được chuẩn bị, ông cho tất cả vào trong tay nải của mình rồi nhìn vợ chồng bà Hoài nói :
— Bây giờ là 6h tối, tôi sẽ đi vào bên trong hầm. Để có thể mở được kết giới đã được trấn yểm thì phải dựng lại được những vị trí liên kết lại với nhau. Giếng nước, cây thị, địa linh long mạch đều đã có. Chỉ còn duy nhất một thứ, cũng bởi thứ này nhiều khả năng bị chôn vùi, bị phủ kín hoặc có thể bị thứ gì đó đè lên kìm hãm nên ta phải đi tìm. Chắc chắn nó nằm trong cái hầm nằm sâu trong lòng núi này. Nhưng nghe ta dặn, ở trong hầm ta bấm độn thấy có rất nhiều oan hồn đã chết. Nếu như phá bỏ kết giới cũng đồng nghĩa những hồn ma đó sẽ lộng hành hơn. Hai vợ chồng nhà anh có thể đi ngủ, nhưng đúng 3h sáng phải mang gạo muối, tiền vàng ra rải khắp xung quanh nhà, để tránh ác linh nhập vào trẻ con thì đây, cuốn lá bùa này nhét vào trong túi áo của nó. Đặc biệt nghe thấy tiếng ai gọi cũng không được thưa.
Hai vợ chồng bà Hoài tập trung lắng nghe, ông Hải hỏi :
— Thầy đi như vậy có nguy hiểm không ạ..?
Thầy Lã khẽ đáp :
— Anh yên tâm, việc gì phải nhắm làm được ta mới làm. Tất nhiên những chuyện như thế này chỉ cần sai một ly sẽ khó mà cứu vãn nổi. Như ta đã nói từ trước ta cần nhà anh chị phải tin tưởng ta. Nhất mực làm theo lời ta dặn, không được chậm trễ.
Bà Hoài nói :
— 3h sáng rải gạo, muối, tiền vàng xung quanh nhà, nghe thấy tiếng ai gọi cũng không được trả lời….Chỉ vậy thôi hả thầy.?
Thầy Lã tiếp tục :
— Chưa hết, sau khi làm như thế xong hai vợ chồng phải đóng kín hết các cửa nẻo. Thắp thương ban thờ tổ tiên, nhớ không được để nhang bị tắt. Còn chuyện quan trọng nhất đây, đến 6h sáng anh cầm một cục vàng đem thả lại xuống giếng, còn chị cầm một cục vàng mở cửa chính đáp ra bên ngoài đường. Nhớ nhiệm vụ của hai người phải đúng như vậy, chồng đem vàng thả xuống giếng, vợ đem vàng tung ra ngoài đường. Đừng có đảo lộn kẻo mang họa sát thân.
Dứt lời thầy Lã đứng dậy, ông đốt đuốc từ từ tiến về phía miệng hầm đang hút gió tạo ra những âm thanh heo hút. Miệng hầm tối om, sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì đến gần. Vợ chồng ông Hải nhìn theo ánh đuốc thầy Lã cầm dần dần biến mất trong bóng tối. Tay cầm lá bùa mà thầy vừa đưa, bà Hoài vội vàng gấp lại rồi cho vào trong túi áo của cậu con trai, bà dùng kim băng ghim lại.
Đóng cửa nhà lại, hai vợ chồng ngồi nói chuyện với nhau, ông Hải thở phào khẽ mở lời :
— May quá, gặp được đúng thầy giỏi nếu không thì gặp họa rồi. Mà sao ông thầy này cái gì cũng biết.
Bà Hoài tuy sợ, nhưng chính vì thầy đòi công quá cao nên bà vẫn chưa thể toàn tâm toàn ý. Nhất là việc ban nãy, thầy bảo rắc gạo muối, rải tiền vàng thì được rồi sao lại còn bắt đem hai cục vàng ném đi. Bà Hoài nghi ngại hỏi chồng :
— Mà này, mình định làm theo lời thầy đem hai cục vàng chúng ta tìm được ném đi thật đấy à..?
Ông Hải ngạc nhiên :
— Chứ sao nữa, thầy dặn như thế rồi cứ thế mà làm. Còn hỏi nữa à..?
Bà Hoài nheo mày :
— Nhưng mà tôi cứ thấy sao sao, từ đâu ông thầy đến đây xong giờ bắt chúng ta đem vàng ném đi. Ừ thì bảo một cục đáp xuống giếng có khi còn mò lại được, chứ ném ra ngoài đường thì làm gì còn. Có khi nào ổng bảo chúng ta ném đi rồi có người của ổng nhặt không.? Tôi là tôi nghi lắm…Cả cục vàng to như cục đá vậy mà bảo ném đi.
Ông Hải bỗng dưng nghe vợ nói cũng thấy có lý, tuy đúng là thầy Lã từ khi gặp ông nói cái gì cũng chuẩn. Nhưng từ xưa đến nay có ông nào tự xưng thầy bói mà không biết xem tướng, xem số, không biết phán đâu. Thấy chồng băn khoăn bà Hoài tiếp tục :
— Hay là ông có kể cái gì về chuyện nhà mình nên ông thầy mới bắt lọn được. Chứ riêng việc tôi thấy ném vàng đi là không được rồi đấy. Tại sao phải ném đi, cục vàng này cả đời tôi với ông có mơ cũng chẳng làm ra ấy chứ. Thà bảo mình không dám tiêu nhưng ai lại đi ném ra ngoài đường cho người khác nhặt.
Ông Hải vội xua tay :
— Không, tôi thề là tôi không nói gì cả. Gặp thầy ở ngoài nghĩa địa ban đầu tôi còn tưởng thầy là người chăn bò. Nhưng rồi thầy nói thầm về chuyện vàng vào tai tôi nên tôi tin luôn. Mà ở nhà bà chẳng dặn nếu chưa nói gì mà người ta đã biết thì đích thị là thầy giỏi còn gì. Hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên thầy đến đây nhưng lại có thể biết được vach vách cả những chuyện đến tôi còn chẳng nhớ. Thôi…thôi…thú thật với mình lúc chưa nhặt được vàng sống còn thoải mái. Từ hôm nhặt được vàng đến nay mới có 2 hôm mà nơm nớp lo sợ. Tôi nghĩ mình cứ làm theo ý thầy, chứ không có làm sao lại hối hận cả đời.
Bà Hoài nửa tin nửa ngờ, bà thì thầm vào tai chồng :
— Vậy giờ cứ như thế này, nếu như mà đêm nay tôi với ông làm đúng như lời thầy dặn mà có những điều kỳ lạ kia xảy ra thật thì tôi đồng ý ném vàng đi, còn không thì thôi.
Ông Hải gật đầu đồng ý, lúc này đã là gần 7h tối. Bên ngoài lúc này cũng đã dần im ắng, nhà nhà bắt đầu tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Riêng ông bà Hải – Hoài thì tuy nằm trong màn nhưng không tài nào chợp mắt được. Họ sợ lỡ như mà ngủ quên sẽ hỏng hết việc. Cậu con trai khóc lóc không chịu ngủ, thấy con quấy quá ông Hải bảo vợ :
— Kìa, mình hát ru cho con ngủ đi chứ. Ngày nào nó cũng phải được ru mới ngủ, hôm nay không hát sao nó ngủ được.
Bà Hoài quay sang nói với chồng :
— Ông điên à, hôm qua còn chưa thấy sợ hay sao..? Tôi là tôi không hát nữa đâu, để xoa bụng rồi dỗ dành vậy, cả ngày nó thức lát ngủ ngay ấy mà. Giờ mà hát xong tí nữa có người hát lại cho nghe thì ông đi ra ngoài mà rải gạo với muối.
Ông Hải nghe thế vội giật mình, mới đêm hôm qua trong nhà không ai hát mà tiếng hát từ đâu cứ vọng ra. Ôm vợ, ôm con, ông Hải nằm im lắng nghe xem có âm thanh hay tiếng động nào kỳ lạ không..? Nhưng hôm nay mọi thứ êm đềm không có chuyện gì xảy ra cả.
Về phần thầy Lã, sau khi đi vào bên trong hầm, ông bắt đầu soi xét kỹ từng vách đá, từng lối đi, ngã rẽ. Nghe như lời ông Hải nói chỉ việc đi thẳng sẽ đến cái giếng nông nhưng đầy ắp nước còn những ngã rẽ khác ngày xưa là chỗ trú ẩn của lính Pháp theo như lời các cụ lúc còn sống kể. Tất nhiên thầy Lã chọn lối đi dẫn đến cái giếng nước ngọt đầu tiên. Bởi ngay từ khi đặt chân vào mảnh đất này, uống nước từ trong hầm thầy Lã đã cảm thấy nguồn nước nơi đây có gì đó khác lạ. Chắc chắn cái giếng đó phải chứa thứ gì đó bí ẩn. Men theo đường hầm ẩm ướt, lạnh lẽo, thầy Lã đã đứng trước 3 cái ngã rẽ đi về 3 hướng đúng như ông Hải nói.
“ U…u….u….u..”
Tiếng gió bị hút vào từ bên ngoài thổi qua ba cái lối đi phát ra những âm thanh ai oán, giống như ở bên trong kia đang có rất nhiều người ngồi than thở, khóc lóc.
“ Vù…Vù…”
Từ phía đằng sau liên tục có những tiếng động lạ, có thứ gì đang di chuyển xung quanh đây. Nhưng thầy Lã nhắm mắt lại, cắm cây đuộc vào một hốc đá, ông lấy từ trong tay áo ra một con hình nhân được cắt bằng giấy. Kẹp con hình nhân giấy vào giữa hai ngón tay thầy Lã lẩm bẩm niệm những câu chú khó hiểu.
“ Phừng.”
Con hình nhân giấy bốc cháy trên tay thầy Lã, đứng trước lối đi chính giữa, thầy Lã thả tay ra thì đột nhiên một luống gió mạnh từ phía sau thổi tới cuốn con hình nhân giấy vào sâu bên trong hầm. Sau cơn gió mạnh đó xung quanh thầy Lã không còn một tiếng động nào nữa. Tất cả mọi thứ im lìm đến đáng sợ, nhặt cây đuốc lên thầy Lã tiếp tục bước chân vào lối đi chính giữa. Vừa đi ông vừa nói :
“ Ta đến đây là để giúp các ngươi có được một nơi thờ cúng, nhang khói. Nếu còn làm phiền gây ảnh hưởng đến ta thì đừng mong được siêu thoát. “
“ Phụp”
Ngọn đuốc bất ngờ vụt tắt, nhưng lạ thay mỗi bước thầy Lã đi vẫn như bình thường. Không biết tại sao nhưng trong bóng tối như hũ nút thầy Lã ra lệnh :
— Dẫn đường cho ta.
“ Tóc….tách…..tóc….tách..’”
Tiếng nước đọng phía bên trên vách hầm đang khẽ rơi xuống mặt đất, đi đến đây thì quả thật không khí quá lạnh. Một cái lạnh đến gai người, trong hầm vẫn tối om tuy nhiên trong cái nền đen bao phủ ấy cây đuốc bất ngờ bốc cháy trở lại. Ánh lửa phát ra từ ngọn đuốc soi sáng cả một khoảng hầm. Trước mặt thầy Lã chính là giếng nước ngọt mà ông Hải nhắc tới.
“ Tong…Tong…Tong.”
Những giọt nước nhỏ xuống mặt giếng êm ả tạo thành những gợn sóng. Lấy trong túi ra một vật hình tròn được chia thành những ô kèm chữ Nho riêng biệt. Thầy Lã cầm vật đó giơ lên trước ngực rồi khẽ tiến lại gần giếng. Cứ mỗi bước chân thì chiếc kim trên vật hình tròn đó khẽ chuyển động. Cho đến khi đứng sát miệng giếng nước thì cây kim cứ thế quay tít không chịu dừng lại. Thầy Lã mỉm cười gật đầu :
— Nó đây rồi.