Nghiệp Chướng

Chương 11: Thần Giữ Của

Ngay ngày hôm đó thầy Lã bắt đầu đi dạo quanh mọi ngóc ngách của ngôi nhà, từ vườn cây, vách núi, giếng nước….chỉ riêng cái hầm là thầy Lã chưa vào. Bà Hoài nghe lời thầy dặn thì vội đi ra vườn hái lá bưởi đun lên lấy nước tắm cho con. Nước đun lên có màu xanh nhạt, chẳng hiểu tắm cho cậu bé xong thì cả chậu nước chuyển sang màu đen. Từ lúc tắm xong con trai bà Hoài da dẻ trở nên hồng hào hơn hẳn. Thầy Lã nói :

— Vong ở đây không có ý ác, tuy nhiên âm dương cách biệt. Bây giờ chưa có nhưng sau này tiếp xúc nhiều sẽ có. Cậu bé hai hôm nay chơi cùng âm hồn người chết cho nên dương khí suy yếu, không khóc, không quấy, lúc nào cũng buồn ngủ, mệt mỏi. Nhưng giờ thì ổn rồi, sẽ không sao cả. Nhà anh chị đừng lo, trừ cái hầm kia ra thì đất bên ngoài này không xấu. Ta đang đi tìm thêm một số vết tích để khẳng định xem điều ta dự đoán có đúng hay không..?

Ông Hải vội hỏi :

— Con mạo muội hỏi thầy là thầy đang đoán gì được không ạ..?

Thầy Lã chắp tay đằng sau rồi đi vòng quanh cái giếng, ông khẽ nói :

— Nhiều khả năng đất nhà anh có Thần Giữ Của. Lúc tư nghĩa địa đến nhà anh ta có quan sát, cách đây 300m có một cây Thị rất lâu năm, không dưới 130 tuổi. Mảnh đất này lại nằm dựa lưng vào một quả đồi, có giếng nước, hơn nữa giếng nước lại có Vàng. Cái hầm kia nếu như mà bên trong có một bia đá màu đen thì đích thị nơi đây có thần giữ của. Bởi vì mảnh đất chôn tổ tiên anh ngoài nghĩa địa kết hợp với những điều ta đã thấy tạo ra một kết giới để che giấu của cải nơi đây.

Ông Hải suy nghĩ rồi trả lời thầy :

— Không giấu gì thầy, cái hầm đó con cũng ra vào rất nhiều lần từ khi còn nhỏ. Nhưng trong đó không có bia đá đen nào đâu thầy ạ. Nhưng trong đó rất lạnh, trời mùa hè mà đi vào giữa hầm là đã thấy mát lạnh rồi. Còn cây thị mà con với thầy đi ngang qua thì đúng thật từ đời ông nội con cây thị đã ở đó từ rất lâu về trước rồi. Dân làng còn đặt bát hương ở trong hốc thị, vào mùa quả chín nhiều lắm những chỉ để rụng chứ không ai dám hái.

Bà Hoài cũng đứng cạnh hóng hớt, bà nói :

— Nhưng thầy ơi, con nghe thấy bảo của bị yểm bởi Thần Giữ Của làm sao mà lấy được ạ.?

Ông Hải quay ra gắt vợ :

— Cái con người này hay thật, cứ cầm đèn chạy trước xe lửa. Thầy nói như thế là chắc chắn thầy biết cách để lấy. Chứ không làm sao thầy dám đòi một nửa số vàng tìm được.

Nói xong biết mình lỡ mồm, ông Hải vội vàng xin lỗi :

— Thôi chết, con dại mồm….Mong thầy bỏ quá cho, tại con bực vợ con quá.

Bà Hoài nghe thấy chồng nói thầy muốn một phần hai số vàng thì sững người, nhưng không dám ý kiến. Thầy Lã mỉm cười rồi đáp :

— Chị nhà có vẻ cũng có chút am hiểu về mấy chuyện này đấy chứ. Nhưng mới biết 1 mà không biết tới 10. Không sao, vì làm cho nhà anh nên ta cũng sẽ nói hết, có như thế anh chị mới biết đường biết lối sau này còn chú ý. Đi vào nhà tôi sẽ nói cho nghe..

Thầy Lã bước vào trước, ở sân sau bà Hoài huých vai chồng nói nhỏ :

— Này, sao ông lại hứa cho thầy nhiều thế….Một nửa số vàng lấy được, riêng hai cục kia đã là nhiều lắm rồi, một nửa biết bao nhiêu cho vừa. Ông đúng là, không hỏi ý kiến tôi mà đã dám hứa rồi.

Ông Hải cau mặt lườm vợ :

— Đúng là cái loại đàn bà đái không qua ngọn cỏ, tính toán chi li, so đo từng tí một. Tôi nói cho nhà bà biết, tìm được thầy như này chính là các cụ nhà ta dẫn lối chỉ đường. Mà nếu người ta có ý xấu thì chẳng lẽ cụ nhà mình lại đưa người ta về đây hại con hại cháu à. Chưa hết, thầy Lã đòi một nửa số vàng là sau khi thầy lấy được vàng. Thử hỏi nếu thầy không lấy được thì vàng đâu mà bà đòi, vàng mắt à…? Đêm qua chưa đủ sợ đến chết khiếp hay sao mà còn tham. Tham như mõ, một nửa chứ thầy có đòi lấy 8 phần tôi cũng đồng ý. Lộc là lộc của quỷ thần, chính cái mồm bà còn sợ không dám tiêu, bây giờ có người đến giúp hãy còn tham. Đàn bà suy cho cùng vẫn chỉ là đàn bà.

Thấy chồng quá gay gắt, bực dọc bà Hoài không dám cãi. Nhưng trong thâm tâm bà vẫn hơi khó chịu vì ông thầy đòi chia hẳn một nửa số vàng. Thầy Lã ngồi bên trong nhà khẽ lắc đầu, ông Hải đi vào kính cẩn :

— Dạ, thầy có gì cứ chỉ bảo. Chúng con xin nghe.

Thầy Lã gật đầu, đợi hai vợ chồng ngồi xuống thầy mới bắt đầu nói :

— Chị nhà nói đúng, những của cải bị yểm bởi bùa chú đã là khó lấy chứ đừng nói đến yểm bằng Thần Giữ Của. Nói qua một chút về Thần Giữ Của, ngày xưa khi mà nước ta bị người Tàu đô hộ, những thầy địa lý bên Tàu sang đây rất nhiều. Những vùng đất linh thiêng, nhưng nơi có Long Mạch hầu như đều bị chúng ra tay trấn yểm. Khi còn ở đây thì bọn chúng sử dụng để chiếm lấy của cải, linh khí của chúng ta. Nhưng khi bị đánh đuổi đi thì chúng lại yểm những nơi có linh khí để dân ta đời đời về sau bị kìm hãm. Không ít những của cải, vàng bạc châu báu được chôn dưới lòng đất là của bọn chúng không kịp mang đi hoặc chúng bị giết nên không ai biết đến. Tuy nhiên mặc dù chúng không đem đi được nhưng chúng cũng sẽ tìm cách để không ai có thể lấy được. Hoặc nếu có lấy được cũng sẽ bị vật chết. Cách ác độc nhất để trấn yểm của cải chính là tạo ra Thần Giữ Của, nói nôm na là người trông coi của cải không cho ai động đến.

Hai vợ chồng bà Hoài ngồi nghe như nuốt từng chữ, những điều thầy Lã đang nói khiến cho họ được mở mang đầu óc, thầy Lã tiếp tục :

–Của được chôn dưới đất nhưng dù có biết đào lên cũng không bao giờ thấy được. Bởi Thần Giữ Của đã giấu đi, nếu cố tình mạo phạm sẽ bị lời nguyền ám cho đến chết. Những tên thầy bùa, thầy địa lý người Tàu sẽ bắt một cô gái còn trinh, nhốt lại trong một cái hầm chứa toàn bộ vàng bạc. Chúng không cho cô ta ăn mà chỉ cho uống nước, tiếp đó chúng dùng thuật bùa chú của mình ấn lời nguyền lên cô gái đó sau khi cô ta chết. Khi ấy linh hồn cô ta sẽ trở thành ma, thành quỷ chỉ ở đúng một nơi để giữ số vàng bạc châu báu đó. Người bình thường không thể nhìn thấy vàng bạc bị yểm, nhưng luôn luôn có những người hợp mệnh, những người có duyên với Thần Giữ Của thì sẽ nhìn thấy được vàng, của cải mà Thần giữ. Tuy nhiên nhìn thấy cũng không lấy được, có khi còn mang họa.

Nghe đến đây bà Hoài sợ hãi hỏi thầy Lã :

— Vậy….vậy…thầy ơi….Nhà chúng con….được…cho vàng….liệu có sao…không ạ..?

Thầy Lã nhấp ngụm nước rồi đáp :

— Cứ bình tĩnh nghe ta nói hết đã, quay lại vấn đề tại sao Thần Giữ Của đáng sợ như vậy mà ta lại nói nhà anh chị sẽ lấy được của. Bởi vì mảnh đất mà kỵ nội của anh đặt huyệt mộ chính là đất linh có liên kết với Thần Giữ Của nơi đây. Để ta nói cho nhà anh chị biết, kỵ của anh không phải người thường đâu. Ta đoán không nhầm thì cụ rất am hiểu về địa lý, phong thủy. Khả năng cụ cũng đã biết mảnh đất này có của cải bị trấn yểm nhưng bản thân cụ không lấy được. Nhưng Thần Giữ Của cũng có những giao ước riêng, chẳng hạn như đời con đời cháu của kẻ trấn yểm sẽ lấy được của cải mà tổ tiên để lại, hoặc là hết thời hạn Thần phải giữ của cho kẻ trấn yểm, có thể là 100 năm , 200 năm….Tùy theo mức độ cao tay ấn của kẻ yểm bùa mà thời gian sẽ lâu hơn. Giờ thì anh chị đã hiểu vì sao dòng họ nhà anh lại có lời sấm hễ trưởng bối chết mà là đàn ông thì phải chôn ở mảnh đất đó chưa. Qua 5 đời được chôn ở đất linh có liên kết với thần giữ của thì có lẽ họ nhà anh hiện nay cũng đã có được một phần cơ duyên để lấy được vàng. Điều này ta phải phục kỵ của anh bội phần. Cụ đã nhìn được cả hàng trăm năm sau, để phúc, lộc lại cho con cháu. Mảnh đất chôn cất mộ phần dòng họ anh ngoài nghĩa địa chắc hẳn trước đây có rất nhiều bí ẩn. Điều này thì ta không giải thích được. Nhưng ta dám khẳng định, chỉ cần tìm ra được một vài dấu tích nữa ta sẽ giúp gia đình anh lo mọi việc chu toàn. Quan âm ( ý nói kỵ nội ông Hải ) dẫn ta đến đây một phần cũng muốn cho ta được hưởng lộc. Nhưng hai vị phải tin ta, chỉ cần hai vị sinh nghi ngờ mọi chuyện sẽ hỏng.

Vợ chồng bà Hoài chắp tay lạy thầy Lã rồi khẩn cầu :

— Thầy làm ơn, làm phước giúp đỡ gia đình chúng con. Đời này kiếp này chúng con không dám quên ơn thầy.

Thầy Lã gật đầu :

— Tối nay khi hai vợ chồng anh chị đi ngủ, ta sẽ có tính toán.

Ông Hải nói với vợ :

— Mình xem thu xếp chỗ ngủ cho thầy, để thầy nằm trên giường tôi với bà cùng con trải chiếu nằm dưới đất.

Thầy Lã đưa tay ngăn lại, ông nói :

— Không cần, đêm nay ta không ngủ ở đây….Nhà anh chị chỉ cần chuẩn bị cho ta một cây đuốc, chục cây đèn cầy, một ít vàng thỏi bằng giấy mã, lấy một gói nhỏ đựng ít tàn hương trên ba bát nhang to nhất gói lại, còn anh Hải sau khi gói tàn hương xong thì nhỏ ba giọt máu của mình vào chỗ tàn hương đó. Xong xuôi hai vợ chồng cứ đi ngủ, để mặc ta.

Bà Hoài lắp bắp hỏi thầy :

— Thầy không ngủ thì đi đâu ạ..Nhà chúng con ngủ đất cũng được mà thầy.

Thầy Lã vuốt chòm râu rồi mỉm cười :

— Ta đi vào bên trong hầm, nếu như tìm được thứ đó thì mọi sự thành công. Mà ta dám chắc nó còn ở trong đó…..Chỉ cần làm theo lời ta dặn là được.