Khương Uyển ở cùng Bùi Khởi, cho đến khi Tri Vân ngủ say. Hai người ra ngoài ngồi xuống, Bùi Khởi rót một chén trà đặt trước mặt Khương Uyển.
"A Uyển, ta thật sự không biết nên cảm ơn con thế nào," Bùi Khởi nhẹ giọng nói, "Nếu không phải con nói giúp ta, còn mời cả phường chính đến, còn không biết tối nay sẽ ra sao."
Ánh nến bên ngoài nhẹ nhàng lay động theo gió, ánh sáng chói lọi đó phản chiếu trong đáy mắt ảm đạm của Bùi Khởi. Bà ấy chậm rãi nói: "Ta và lang quân kết tóc nhiều năm, hiểu rõ tính tình của ông ta nhất. Ta sinh Vân nhi bị tổn thương thân thể, sau đó không còn mang thai nữa. Ông ta từng nắm tay ta thề, cả đời này sẽ không phụ ta. Lúc đó tuổi trẻ tình nồng, ta cũng tin ông ta."
"Nhưng từ khi việc buôn bán của quán trà phát đạt, ông ta càng trở nên nóng nảy dễ cáu gắt, đối với Vân nhi cũng quát mắng. Ta biết, ông ta vẫn luôn muốn có một đứa con trai."
"Ngày thường ông ta chỉ tỏ vẻ không kiên nhẫn với ta và Vân nhi, nhưng một khi say rượu, sẽ đánh mắng ta và Vân nhi không ngừng," Bùi Khởi dùng khăn tay ấn khóe mắt, "Đến ngày hôm sau khi ông ta tỉnh rượu, lại xin lỗi ta, thề độc sau này sẽ không đối xử với ta như vậy nữa."
Bà ấy chua xót lắc đầu: "Mấy lần đầu ta còn tin ông ta, nhưng sau đó mới hiểu, đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi, toàn là lời nói dối."
Thì ra từ xưa đến nay, đều có những người chồng và người cha như vậy. Khương Uyển nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bùi Khởi, không nhịn được nói: "Bùi di, di có từng nghĩ đến... hòa ly không?"
Mắt Bùi Khởi bỗng nhiên sáng lên, rồi lại vụt tắt. Bà ấy cúi đầu nói: "Cha mẹ ta đều đã mất, trong nhà không còn ai, cũng không có huynh đệ tỷ muội, nếu hòa ly chỉ có thể bơ vơ không nơi nương tựa. Hơn nữa, quán trà này là của Lý gia, nếu hòa ly, ta sẽ không có tiền, khó mà sống được. Hơn nữa, Vân nh còn nhỏ, ta phải nghĩ cho tương lai của con bé."
Những điều bà ấy nói chẳng phải là những yếu tố quan trọng nhất sao. Khương Uyển hiểu được sự bất lực và chua xót trong đó, đưa tay đặt lên tay Bùi Khởi: "Con hiểu. Sau này nếu có gì con có thể giúp đỡ, dì cứ nói."
"Năm đó khi nhà con gặp biến cố, Bùi di đã âm thầm giúp đỡ chúng con rất nhiều, những ân tình này con đều ghi nhớ." Khương Uyển sau này mới biết, trong những ngày nàng bị bệnh, Bùi Khởi đã nhiều lần đến thăm, còn làm cho Khương Lệ không ít đồ ăn. Bà ấy thậm chí còn nói với vẻ mặt lo lắng, tài sản trong nhà đều do Lý Hồng nắm giữ, bà ấy không có quyền can thiệp, nếu không nhất định sẽ cho Khương gia mượn tiền, giúp nàng trả tiền thuê nhà.
Bùi Khởi cười cười: "A Uyển, hai nhà chúng ta làm hàng xóm nhiều năm, tình nghĩa như vậy, không cần phải nói những lời khách sáo." Bên ngoài vang lên tiếng trống đóng cửa phường, Bùi Khởi vội nói: "Trễ rồi, con mau về đi."
Khương Uyển đứng dậy cáo từ, lúc sắp đi lại không nhịn được dặn dò thêm vài câu: "Bùi di, ngày mai thúc thúc chắc sẽ quay lại, nếu hắn lại... Dì nhất định phải cẩn thận mọi việc."
Bùi Khởi cười chua xót: "Nhiều năm như vậy, ta đã quen rồi. A Uyển, không cần phải lo lắng cho ta."
Cho đến khi tắm rửa xong nằm xuống, Khương Uyển vẫn không quên được vẻ mặt tái nhợt của Bùi Khởi lúc chia tay. Nàng nằm trong bóng tối mở mắt, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới ngủ thϊếp đi một lúc, không bao lâu sau liền dậy, bắt đầu một ngày bận rộn.
Lúc mở cửa hàng, Khương Uyển thấy quán trà Lý gia hôm nay không mở cửa. Nàng đặt tấm biển ghi món mới mỗi ngày ra ngoài cửa, rồi bước vào quán với tâm trạng phức tạp.
Bánh hồ lô và trứng da hổ bán rất chạy, Khương Uyển vừa kiểm kê sổ sách, vừa nghĩ đến vị lang quân đã ra tay cứu mình hôm qua.
Hôm qua bận rộn, hơn nữa lúc đó nàng nhớ lại chuyện cũ nên tâm trí rối bời, lại không thể đích thân cảm ơn hắn. Khương Uyển không nhịn được nhìn ra ngoài cửa vài lần, không biết hôm nay hắn có đến ủng hộ nữa không?