Vừa dứt lời, cả đám đệ tử đều im phăng phắc, quảng trường bỗng chốc tĩnh lặng như tờ.
Thương Yên Phù vốn rất nổi tiếng trong Càn Nguyệt Tông, đặc biệt là dạo gần đây.
Trong số những người tu luyện Cửu Kiếm, chỉ có mình nàng ta đạt đến tầng thứ chín, công pháp vượt xa sư tôn Cửu Kiếm, thậm chí còn có thể nói rằng, trong cả Càn Nguyệt Tông, ngoài Cố Thính Sương ra, nàng ta chính là người mạnh nhất.
Giờ đây, vị đệ tử mạnh thứ hai của Càn Nguyệt Tông đang đứng tại đây, lên tiếng bảo vệ Kỳ Chỉ.
Chuyện này không khỏi khiến tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Hứa Thanh Châu nghe thấy câu trả lời của Thương Yên Phù thì sắc mặt càng tái nhợt, nhìn về phía Kỳ Chỉ với sự khó tin tột độ: “Sư tỷ, sư muội này là… Là vị hôn thê của tỷ sao?”
Thương Yên Phù lườm hắn ta một cái, bình thản nói: “Phải, nàng là vị hôn thê của Thương Yên Phù này.”
Vừa dứt lời, cả đám đệ tử bên dưới lập tức tròn mắt, ngơ ngác trước mớ thông tin bất ngờ này.
Ai nấy đều ngỡ ngàng, rùng mình, không ai ngờ được sư tỷ lạnh lùng của Càn Nguyệt Tông lại công khai bảo vệ Kỳ Chỉ bằng một cách không thể quyết đoán hơn: Tuyên bố nàng là hôn thê của mình.
Đứng phía sau Thương Yên Phù, Kỳ Chỉ chỉ còn biết nhìn quanh, lặng lẽ chịu đựng ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người
Dù cảm động vì Thương Yên Phù đã đứng ra bảo vệ mình, nàng vẫn không khỏi cảm thấy choáng váng trước tuyên bố vừa rồi.
Thương Yên Phù không quan tâm ánh nhìn xung quanh, quay sang nhìn Hứa Thanh Châu, nói với giọng đầy khí phách: “Nếu ngươi muốn đấu thì cứ nhắm vào ta. Nếu ngươi có bản lĩnh đυ.ng đến vị hôn thê của ta, thì cứ thử xem!”
Hứa Thanh Châu không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu nhượng bộ, không dám đối đầu với Thương Yên Phù thêm nữa.
Còn Kỳ Chỉ, lòng nàng giờ rối như tơ vò, khó xử với cả ánh nhìn của đồng môn, cả lời tuyên bố đột ngột của Thương Yên Phù nữa.
Kỳ Chỉ theo sau Thương Yên Phù trở về tiểu viện, Hương Nhi vẫn ngồi ở ngoài sân lặt rau.
Thấy hai người lần lượt đi vào, nàng ấy vội vàng đứng dậy.
Cuối cùng, Kỳ Chỉ vẫy tay, bảo nàng ấy tiếp tục công việc của mình.
Thương Yên Phù cũng không quan tâm đến Hương Nhi, mà đi thẳng tới ghế trong nhà ngồi xuống.
Hương Nhi thò đầu ra ngoài, thấy Thương Yên Phù đã ngồi xuống liền nhanh chóng rót một ly trà đưa đến, đặt trước mặt nàng ta rồi lùi ra ngoài.
Thương Yên Phù nhìn Kỳ Chỉ, sau đó cúi đầu, nhấp một ngụm trà nóng, từ từ mở lời: “Sau này, bọn họ chắc sẽ không còn ức hϊếp ngươi nữa.”
Kỳ Chỉ chớp chớp mắt, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Thương Yên Phù.
Trong ấn tượng của Kỳ Chỉ, nữ nhân này có ba đặc điểm: Một là cực kỳ mạnh mẽ, hai là cực kỳ xinh đẹp, và ba là cực kỳ vô tình.
Mà hôm nay, Thương Yên Phù lại đứng ra bênh vực nàng trước mặt nhiều đồng môn như vậy, thực sự khiến Kỳ Chỉ ngạc nhiên.
Thương Yên Phù cũng cảm nhận được ánh mắt đầy tò mò của Kỳ Chỉ, nàng ta ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Không có gì cả.” Kỳ Chỉ đáp: “Ta hơi bất ngờ vì ngươi lại đứng lên bảo vệ ta như vậy.”
“Sau này ngươi sẽ phu nhân của ta, ta làm sao có thể để người khác ức hϊếp ngươi được.”
Thương Yên Phù nhìn Kỳ Chỉ, im lặng một lúc lâu mới nói: “Thực ra, ta nên đứng ra sớm hơn.”
Hôm nay, khi nghe nói Hứa Thanh Châu sẽ đi dạy những đệ tử ngoại môn như Kỳ Chỉ, nàng ta đã có một dự cảm không tốt, đến xem thì thấy Hứa Thanh Châu đang kiếm chuyện.
Thực ra theo cấp bậc của Thương Yên Phù, chỉ cần nàng ta xuất hiện thì tuyệt đối sẽ không ai dám nói gì.
Chỉ có điều, khi thấy Kỳ Chỉ dũng cảm dùng đủ loại cách để làm cho Hứa Thanh Châu cứng họng, nàng ta cũng cảm thấy rất thỏa mãn.