Lưu đại phu có lẽ cũng không ngờ đến, rằng có ngày ông lại dịu dàng nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nhẹ nhàng thế này.
Phải biết rằng, ngay cả với cháu gái ruột, ông cũng chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.
Chẳng còn cách nào khác, cháu gái của ông còn nghịch ngợm hơn cả cháu trai!
Còn Tuế Tuế lại là một đứa trẻ vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, khiến ông phải hạ giọng dỗ dành, xoa dịu cảm xúc của nàng: “Con chỉ cần ném Ngũ Mộc vào, chúng ta sẽ thắng thôi.”
“Cho dù ném được bao nhiêu điểm, chỉ cần Tuế Tuế bước được bước đầu tiên, con đã rất giỏi rồi.”
...
Đừng nói đến hai huynh đệ Thanh Sơn và Thanh Thủy, ngay cả Phong Huyền Thụy cũng chưa từng thấy một Lưu đại phu dịu dàng, từ ái đến thế.
Cảm giác ấy phải diễn tả sao nhỉ?
Ngoài cảm giác dịu dàng ra, bọn họ còn thấy cả người sởn gai ốc.
Đó là một sự dịu dàng đến đáng sợ!
Chỉ riêng Tuế Tuế là không thấy rợn người, nàng nhận được sự động viên, và cảm thấy được vỗ về.
Cánh tay run rẩy dần trở nên vững vàng hơn.
Bàn tay của Lưu gia gia rất chắc chắn, tay ông đặt lên cổ tay nàng, khiến tay Tuế Tuế cũng trở nên ổn định hơn hẳn.
Sau khi thấy Tuế Tuế đã bình tĩnh, Lưu đại phu mới nhẹ nhàng buông tay, nhưng vẫn không rời đi.
Ông ngồi nửa quỳ phía sau nàng, tiếp tục khẽ khàng động viên: “Nhìn vào cái chén, thả Ngũ Mộc vào, Tuế Tuế, đừng sợ.”
【Tuế Tuế, đừng sợ】
【Con đường phía trước, chẳng đáng sợ đến vậy.】
Giọng nói của hệ thống trùng với giọng của Lưu đại phu.
Bàn tay đang nắm Ngũ Mộc của Tuế Tuế cuối cùng cũng không còn siết chặt nữa.
Nàng hít sâu một hơi, rồi đưa tay lên, nhắm vào chén Ngũ Mộc, nhẹ nhàng thả vào.
Bốp bốp!
Ngũ Mộc rơi vào chén, lăn mấy vòng rồi dừng lại ở một con số.
Phong Huyền Thụy nhìn vào, vui sướиɠ reo lên: “Sáu điểm! Là sáu điểm! Muội muội giỏi nhất!”
Cậu thiếu niên vui mừng, bước tới hai bước, nhấc bổng Tuế Tuế lên, giơ cao lên khỏi đầu.
Kết quả, động tác quá mạnh mà lực lại không đủ, cánh tay cậu nhũn ra, suýt nữa làm rơi Tuế Tuế xuống đất.
Lưu đại phu nhanh chóng đón lấy nàng.
Thấy mặt Tuế Tuế trắng bệch vì sợ, Lưu đại phu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng càng thêm từ ái: “Tuế Tuế đừng sợ, không sao rồi, không sao đâu.”
Không chỉ gương mặt Tuế Tuế tái nhợt, mà cả cơ thể nàng cũng đang run lên không ngừng.
Lưu đại phu cảm thấy, đây không giống như bị động tác bất ngờ của Phong Huyền Thụy làm cho hoảng sợ, mà dường như là đang nhớ lại một chuyện gì đó không vui.
Suy nghĩ ấy khiến lòng ông thắt lại.
Ông dịu dàng vỗ về lưng nàng, nhẹ nhàng ôm đứa trẻ gầy gò yếu đuối vào lòng, rồi đưa tay xoa xoa đầu nàng, giọng nhẹ nhàng: “Tuế Tuế đừng sợ, có Lưu gia gia ở đây, có ca ca nữa, không sao đâu, không sao đâu.”
【Tuế Tuế, đừng sợ, Lạc Lạc cũng ở đây.】
Phong Huyền Thụy cũng nhận ra điều không ổn.
Cậu nghĩ là do hành động của mình khiến Tuế Tuế sợ.
Cậu vốn thấy hơi ngại, giờ lại thêm một chút áy náy: “Muội muội, xin lỗi nhé, là do ta không đủ sức, ta nhất định sẽ cố gắng học môn thể lực và cưỡi ngựa bắn cung cho thật giỏi, để sau này có thể nâng một tay hai muội muội.”
Sự vỗ về của mọi người dần giúp Tuế Tuế trở lại với thực tại.
Nàng tựa đầu vào vai Lưu đại phu, nước mắt lã chã rơi, giọng nói khẽ khàng: “Trước kia, Nhị biểu ca hay nhấc cháu lên rồi ném xuống sông.”
Dù trong lòng sợ hãi đến tột cùng, Tuế Tuế cũng không dám khóc la, vì nàng càng khóc la, Nhị biểu ca cùng đám bạn càng phấn khích.
Đôi lúc, bọn họ còn chơi chuyền với nhau, xem nàng như một quả bóng, người này ném cho người kia, người kia lại chuyền cho người khác.
Trong lúc chơi, nếu có đứa không đỡ được, Tuế Tuế sẽ bị rơi xuống đất.
Nhưng điều đó không khiến bọn họ thấy sợ hãi, trái lại chỉ cảm thấy thú vị, rồi vỗ tay khen hay.
Khi chán rồi, đứa cuối cùng sẽ ném nàng xuống sông, nhìn nàng chật vật vùng vẫy trong nước mà vỗ tay cười ha hả.
Khi ca ca bế mình lên, Tuế Tuế không cảm thấy sợ.
Vì nàng biết, ca ca không có ác ý, mà là tràn đầy yêu thương.
Nhưng khoảnh khắc ca ca suýt buông tay, những ký ức bất an trong quá khứ lập tức ùa về, khiến nàng theo phản xạ cảm thấy sợ hãi.
Cô bé vừa nói đứt quãng vừa kể lại chuyện cũ.
Lưu đại phu tức đến xanh mặt.
Ông lại muốn ra ngoài luyện kiếm rồi!
Phong Huyền Thụy còn tức đến nhảy dựng lên: “Bọn họ bị bệnh à?”
“Bọn họ không muốn sống nữa chắc?”
“Bọn họ là người sao? Phải là quỷ dữ mới đúng!”
“Phải bắt chúng xuống Tây Nam khai thác đá!”
“Khai thác đá còn chưa hả giận, phải tru di cả họ chúng mới đúng!”
“Chết cũng không xứng với chúng nữa!”
...
Mọi người mắng chửi nhà họ Trần Đại Lang đã đời, rồi tiếp tục vỗ về Tuế Tuế.
“Tuế Tuế đừng sợ, sau này ca ca sẽ tập luyện thật khỏe, nhất định sẽ không để muội rơi.”
“Tuế Tuế đừng lo, có Lưu gia gia yêu thương con, không ai dám ném con nữa!”
...
Sau khi dỗ dành xong, bọn họ lại tiếp tục chơi Ngũ Mộc.
Phong Huyền Thụy vừa nói vừa nhắc nhở: “Muội muội vừa tung được sáu điểm, hai người đừng hòng ăn gian nhé!”
Hai huynh đệ Thanh Sơn, Thanh Thủy vốn nghĩ rằng mình sẽ phải nương tay để giúp hai đứa trẻ giành phần thắng.
Không ngờ, vận may và kỹ năng của Phong Huyền Thụy lại không ra sao.
Nhưng Tuế Tuế lại cứ như đang gian lận, may mắn đến mức kinh ngạc.
Cứ hễ tung là ra sáu điểm.
Đúng vậy, chẳng có lần nào dưới sáu điểm cả.
Phong Huyền Thụy nhìn đến đỏ mắt vì ngưỡng mộ, nhưng không chút ghen tị, ngược lại còn ngẩng cao đầu tự hào: “Muội muội của ta thật giỏi!”
“Muội muội chắc chắn là con gái cưng của ông trời!”
“Muội muội giỏi quá đúng không? Chính là của bổn công tử ta đấy!”
...
Chơi đến cuối cùng, hai huynh đệ Thanh Sơn và Thanh Thủy đã hoàn toàn tê liệt.
Thế này thì chơi kiểu gì?
Dù Phong Huyền Thụy tay kém, lần nào cũng chỉ tung được một hoặc hai điểm.
Nhưng nhờ có Tuế Tuế quá tài giỏi!
Trung bình lại, vẫn hơn hẳn hai huynh đệ Thanh Sơn và Thanh Thủy!
Cuối cùng, hai người đành phải giơ tay chịu thua.
Đến bữa trưa, Lưu đại phu dặn nhà bếp chuẩn bị cơm, trong rau xào còn thêm ít thịt băm.
Phong Huyền Thụy vì thích thú trò đút ăn, nên bữa trưa cũng là cậu đút cho Tuế Tuế.
Dù Tuế Tuế có thể tự ăn, nhưng được ca ca đút vẫn ngon hơn nhiều!
Vì thế, nàng ngoan ngoãn ngồi đó, chờ ca ca đút.
Lưu đại phu vừa bí mật luyện kiếm một giờ đồng hồ, nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của Tuế Tuế mà không khỏi bực dọc: “Để thằng nhóc đó tranh mất cơ hội, sao lại không phải là ta đút cơ chứ?”
Ăn xong, hai đứa nhỏ đi ngủ.
Lưu đại phu gọi hai hộ vệ của Phong Huyền Thụy lại: “Chúng ta đúng là không thể xử lý lũ cặn bã đó ngay bây giờ, làm vậy lại chẳng phải cho con bé ở kinh thành kia hưởng lợi sao?”
“Nhưng chẳng ai quy định là không được ‘chỉnh’ bọn chúng cả, cũng không ai cấm chúng ta tẩn chúng!”
“Bịt bao bố lại mà đánh cho thật mạnh!”
“Nhưng đừng đánh gãy xương, để tránh ảnh hưởng đến việc lao dịch vào tháng Sáu!”
Lưu đại phu nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa bất chấp thân phận đại phu mà tự ra tay.
Hai hộ vệ nghe xong, cẩn thận hỏi kỹ lưỡng, biết được mức độ cần đánh và vài vị trí không cần đánh mạnh nhưng rất đau, rồi nhẹ nhàng lui xuống.
Đến khi hai đứa trẻ tỉnh dậy, liền phát hiện...
Vương gia đã về rồi!
Phong Huyền Thụy mừng rỡ kéo tay Tuế Tuế chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô lớn: “Vương thúc, Vương thúc, chúng cháu có thể đi thả đèn hoa đăng không?”