Dưới cây hòe già, tiểu tử đem hạt thông cùng hạch đào đập vỡ lấy nhân, trộn lại bỏ thêm đường phèn, phết mỡ heo lên trên, cục bột tuyết tuyết trắng trắng, múc vào nồi chiên đến khi hai mặt vàng ruộm, mới đem hạt mè rắc lên bề mặt.
Thiếu niên mặc áo tang vải thô cùng cô nương mặc áo bông hồng cánh sen ngồi canh trước cửa quán, ngơ ngác nhìn bánh nướng trong nồi , không hẹn mà cùng nuốt nuốt nước miếng.
Lão nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ hai cái, vui tươi hớn hở đem hai cái bánh nướng mới chiên xong đưa cho bọn họ, bánh nướng còn nóng, hai tay nhận bánh đã bị nóng đến mức phải thổi ngón tay phù phù nhưng không ai chịu buông bánh, ngược lại vội vàng cắn một ngụm.
“Thích Thốn Tâm trả tiền!” Thiếu niên kêu to.
Thích Thốn Tâm cắn bánh nướng, một bàn tay bận rộn lấy ra mấy văn tiền tới ném vào hộp tiền trên sạp.
“Tiểu Cửu, sao hắn còn chưa tới?”
Thích Thốn Tâm ngồi trên tảng đá dưới bóng cây, một bên ăn bánh nướng, một bên ở trước cửa học đường nhìn xung quanh.
“Vào lúc này, theo lý thì hắn sớm phải tới rồi.”
Tiểu Cửu cũng cảm thấy kỳ quái, cau mày lẩm bẩm, “Chẳng lẽ hắn sinh bệnh?”
“Các ngươi đây là tìm ai?”
Lão nhân đang lau dầu mỡ trên sạp, nghe bọn họ nói vậy, liền nghiêng đầu hỏi.
“Gia gia, chúng ta tìm Liễu công tử,”
Tiểu Cửu tự nhiên nói, “Hắn là tiên sinh dạy học ở chỗ này, tên Liễu Hi Văn, Liễu công tử, ngài biết hắn sao?”
“Vậy các ngươi tới không khéo rồi.”
Lão nhân nghe thấy tên người nọ liền nói, “Hắn à, hôm qua hắn đánh một học trò trong học đường đến mức phải vào y quán, về sau hắn sẽ không tới đây dạy nữa.”
“Hả?”
Thích Thốn Tâm trợn tròn mắt, bánh nướng thiếu chút nữa rớt.
“Tiên sinh giáo huấn học trò nghịch ngợm, này không có vấn đề gì, nhưng hôm qua hắn đánh đến tàn nhẫn, nhà bọn họ còn phải bồi chút tiền cho nhà kia.” Lão nhân thường bày quán ở chỗ này , không ít học trò tan học liền mua bánh nướng của hắn ăn, hắn cũng là nghe những phụ nhân đến đón hài tử nhà mình nói.
“…… Đem học sinh đánh đến độ phải đến y quán, tính tình như vậy là ôn hòa?” Tiểu Cửu lại cắn một ngụm bánh nướng, nhìn về phía Thích Thốn Tâm ngồi bên cạnh.
“Là cô mẫu ta nói.” Thích Thốn Tâm nhìn hắn.
Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì, vẫn là Tiểu Cửu nhanh nhẹn mà ăn sạch bánh nướng, đứng lên vỗ vỗ mông, nói, “Cô mẫu ngươi còn nói người khác lớn lên đoan chính, chúng ta sao không nhìn một cái đi?”
Thích Thốn Tâm nhớ rõ Thích thị nói qua, quán rượu Liễu gia ở trên đường Tứ Thủy thành đông , nàng cùng Tiểu Cửu hai người đi tìm, liền thấy trước quán rượu Triều Vân người đến người đi, náo nhiệt cực kỳ.
“Này Liễu gia cũng coi như tốt quá rồi, ngươi còn không hài lòng cái gì ?” Tiểu Cửu chỉ liếc mắt nhìn một vòng bên trong quán rượu, cảm thán nói.
Thích Thốn Tâm không đáp lại hắn, chỉ do dự một lát, vẫn là bước vào quán rượu.
Lão bản nương ở trên quầy lười biếng khảy bàn tính, son phấn trên mặt cũng khó che giấu tuổi tắc, nàng hạ mí mắt, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt, nghe tiểu nhị nói mấy câu, nàng liền liếc mắt, nhìn trên lầu đang có người, nàng muốn phát tác rồi lại nhịn xuống, chỉ vẫy vẫy tay cho tiểu nhị lui, nói với người trung niên mặc một thân áo vàng, “Phu quân, Hi Văn không ăn không uống, làm sao bây giờ? Ngươi chi bằng cho hắn về hậu viện đi, muốn hắn ở nơi ầm ỹ như này đọc sách, hắn sao có thể đọc vào?”
Liễu chưởng quầy lạnh mặt, “Không trông coi hắn ở dưới mí mắt, chẳng lẽ lại để hắn đi gây hoạ?”
“Phu quân, ngươi còn trách Hi Văn chuyện ngày hôm qua sao? Hắn ngày xưa đâu có quá khích như vậy? Còn không phải do ngươi buộc hắn cưới nha hoàn kia sao!”
Lão bản nương áp chế thanh âm chút, cố tình không muốn khách nhân nghe thấy, nhưng Thích Thốn Tâm cùng Tiểu Cửu từ cửa đi vào, lại mơ hồ nghe thấy được.
Tiểu Cửu muốn nghiêng mặt nhìn, lại bị Thích Thốn Tâm bắt lấy ống tay áo, ngồi xuống cái bàn gần quầy.
“Muốn ta nói với ngươi bao nhiêu lần nữa? Nàng làm nghĩa nữ của Nguyệt Dung, không phải nha hoàn, Nguyệt Dung nói sẽ quan tâm nàng, ngụ ý chính là nhi tử chúng ta cưới nàng, Nguyệt Dung tự nhiên cũng sẽ cùng chúng ta thân càng thêm thân, lại chiếu cố chúng ta chút.” Liễu chưởng quầy nâng mày cùng thê tử nói.
Tiểu nhị tới, Tiểu Cửu vỗ vỗ nàng, nhỏ giọng hỏi, “Mời ta ăn chén mì đi?”
“Hai chén mì Dương Xuân.”
Thích Thốn Tâm ngẩng đầu, nói.
Thấy tiểu nhị đi rồi, Tiểu Cửu mới nhỏ giọng nói, “Thích Thốn Tâm, mì Dương Xuân có thịt sao?”
“Không có.”
“Vậy ngươi gọi mì Dương Xuân làm gì?”
“Tiết kiệm.”
Tiểu Cửu bĩu môi, “Thần giữ của.”
Hai chén mì Dương Xuân thực mau được bưng lên bàn, Thích Thốn Tâm mới ăn một nửa, Tiểu Cửu chén cũng đã thấy đáy, hắn hướng bốn phía ngó ngó, “Thốn Tâm, phía trên đều là phòng bao, chúng ta cũng không may, xem ra hôm nay không nhìn thấy hắn rồi.”
Thích Thốn Tâm khi ăn mì vẫn luôn để tâm chú ý đến phu phụ chưởng quầy, không ít người từ trên lầu xuống, nhưng cũng không thấy bọn họ có hành động khác thường gì, người lên người xuống cũng không thấy bóng dáng Liễu Hi Văn.
“Tiểu Cửu, chúng ta đi thôi.”
Ăn xong rồi, Thích Thốn Tâm thở dài, đứng lên.
Khi đi ra đến cửa, nàng lại nghe thấy lão bản nương bên trong hô lên: “Hi Văn, ngươi nghe lời!”
Nàng quay đầu lại, liền thấy lão bản nương đi lên lầu, đỡ bả vai một thanh niên xuống dưới , thanh niên kia đứng chung một chỗ với nàng, thế nhưng cũng chỉ cao hơn một chút.
Ngũ quan hắn trông đoan chính, chỉ là màu da hơi tái nhợt.
“Hắn đều là do ngươi chiều hư!” Liễu chưởng quầy đen mặt, mắng thê tử, “Đừng cho là ta không biết, hắn ngày thường nghe lời ngươi nhất, lúc này lý nào lại không muốn cưới nha đầu kia, rõ ràng là ngươi không hài lòng nhân gia!”
“Nhi tử nghe lời ta có cái gì sai?” Lão bản nương vội vàng đỡ nhi tử, vừa nghe trượng phu làm khó dễ, nàng liền dựng thẳng mày lên phản bác.
Mắt thấy bọn họ phải nháo đến mọi người đều biết, Thích Thốn Tâm cũng không ở lại xem, xoay người đi xuống cầu thang.
“Lớn lên không phải xấu, nhưng là cũng không đẹp, còn có vóc người kia …… Thấy thế nào cũng chỉ bằng ta?” Tiểu Cửu khoanh tay, đi theo bên cạnh Thích Thốn Tâm, “Ta mới mười lăm, khẳng định còn có thể cao hơn, nhưng hắn thì chưa chắc .”
“Hơn nữa người này……”
Tiểu Cửu nhớ tới bộ dạng lão bản nương đỡ hắn mới vừa rồi , còn có lời nói của Liễu chưởng quầy, hắn không khỏi nhăn mặt, “Hắn giống như cái gì cũng đều nghe nương hắn, nếu ngươi gả qua, nương hắn nếu có tâm làm khó dễ ngươi, sợ là hắn cũng không giúp?”
Thích Thốn Tâm gục xuống đầu, rầu rĩ không nói lời nào.
“Lá thư của ngươi đâu? Mới vừa rồi sao không lấy ra?” Tiểu Cửu bỗng nhiên nhớ tới.
Thích Thốn Tâm ngừng chân, ngay sau đó sờ sờ vạt áo, thư còn ở bên trong, “Ta đã quên.”
“Vậy ngươi còn đi sao?” Tiểu Cửu hỏi.
Thích Thốn Tâm quay đầu nhìn lại quán rượu kia, nàng lắc đầu, “Đi.”
Biết nàng tâm tình không tốt, Tiểu Cửu dọc đường đi không nói lời nào, hắn mua hai xâu đường hồ lô, đưa cho nàng một chuỗi, hai người ngồi ở bóng cây phía dưới sông đào bảo vệ thành.
“Người kia, ngươi còn chưa đưa hắn đi sao?” Tiểu Cửu đột nhiên hỏi.
Thích Thốn Tâm chợt nghe hắn nhắc tới Tạ Miểu, nàng cắn lớp đường bao bên ngoài, lắc đầu thở dài: “Không có.”
“Ta thật muốn nói nhiều thứ với hắn,” nàng chút ảo não, “Nhưng mỗi lần ta vừa nhìn thấy hắn, liền không biết mở miệng như thế nào.”
“Ngươi đúng là vì nhan sắc mà u mê.” Tiểu Cửu hừ một tiếng, kéo dài giọng.
“…… Ta trở về đây.”
Thích Thốn Tâm không nghĩ nói với hắn nhiều, nàng đứng lên xoay người đi, chỉ là khi đi qua sạp bán kẹo hồ lô, nàng mua thêm một chuỗi.
Hôm nay đến ngày nghỉ của nàng, nàng không cần đi phòng bếp làm việc, nhưng sau khi trở về phủ nàng cũng không vội vã về viện tử, mà là đi Hiểu Sương viện tìm Thích thị.
Ở ngoài viện Hiểu Sương viện, Thích Thốn Tâm đem sự tình hôm nay nói với Thích thị, cuối cùng, nàng mang chút tâm tư mà nhìn lén Thích thị, lại thêm một câu, “Cô mẫu, hắn lớn lên cũng không phải thực đoan chính……”
“Ngươi đã nhìn qua bao nhiêu nam tử?”
Thích thị cau mày, ngẩng đầu, sờ sờ tóc mai nàng , “Biết cái gì đoan chính với không đoan chính? Bộ dáng hắn tuy không tính là xuất sắc, nhưng cũng không xấu.”
Rõ ràng gặp qua rồi.
Nàng đã gặp qua người đẹp nhất.
Nhưng Thích Thốn Tâm buồn rầu nghẹn một lát, cũng không lộ ra trước mặt Thích thị, càng không dám phản bác.
“Hắn còn đánh tiểu hài tử, lại chỉ nghe lời nương.”
Nàng nhỏ giọng nói.
Thích thị nghe vậy, thần sắc cũng có chút phức tạp, kỳ thật nàng trong lòng rõ ràng Liễu gia đáp ứng việc hôn nhân này, chỉ sợ cũng muốn cùng di nương thân cận hơn chút, nàng vốn nghĩ, nếu như thế này, Liễu gia hẳn là cũng sẽ đỗi đãi với Thích Thốn Tâm tốt một chút.
“Ta ban đầu khi thấy hắn, nhìn hắn biết lễ nghi, nói chuyện cũng ôn nhu, còn tưởng rằng tính tình hắn tốt, việc này là cô mẫu nhìn lầm người rồi.”
Ngày đó nàng đi cùng di nương đến Liễu gia, Liễu Hi Văn cũng không phải như vậy, nhưng ai biết sau lưng lại là bộ dáng khác.
Thích thị thật lòng muốn tìm một nhà tốt cho Thích Thốn Tâm, nào biết Liễu Hi Văn dạng nghe lời nương, nàng không khó suy nghĩ nếu Thích Thốn Tâm thật sự gả qua, trong tối ngoài sáng phải chịu nhiều ủy khuất.
Việc này là do di nương dẵn mối, tất nhiên không thể tùy tiện làm mất mặt di nương, nhưng Thích thị tự nhiên cũng không có khả năng đem Thích Thốn Tâm đẩy vào hố lửa, nàng vỗ vỗ tay Thích Thốn Tâm, “Chuyện này bỏ đi.”
“Nhưng chỗ di nương làm sao bây giờ?” Thích Thốn Tâm nhìn nàng.
“Chỗ di nương ngươi không cần lo lắng,” Thích thị hướng nàng cười cười, trấn an nói, “Ta ở cạnh di nương đã nhiều năm, nàng đối đãi với ta tất nhiên không giống.”
Tuy nói như vậy, nhưng Thích thị lại không định nói thẳng với Tô di nương, chỉ là suy nghĩ đến lời Thích Thốn Tâm vừa nói, tính xuống tay từ chỗ mẫu thân Liễu Hi Văn.
“Chuyện này ta cũng không nghe lời nói từ một phía, miễn cho con lại không vừa lòng với ta,” nàng buông tay Thích Thốn Tâm , thần sắc hoà hoãn, “Ta đích thân cho người đi tìm hiểu, nếu là sự thật , việc này liền từ bỏ, nếu là giả,” Thích thị nhìn cháu gái nhà mình, ngón tay điểm đầu nàng , “Nhưng con nhớ kỹ, mặc dù không có Liễu Hi Văn, ta cũng vẫn sẽ tìm nam tử khác cho con.”
“Ngươi cũng đừng trách cô mẫu,”
Nàng than nhẹ nói, “Thốn Tâm, ta đời này đều là muốn đi theo bên người di nương , nàng cùng ta là chủ tớ, nàng ở thâm trạch này, ta liền muốn ở chỗ này, nhưng con không giống nhau, ta không hy vọng con lưu tại nơi này, con phải có gia đình của chính mình.”
“Cô mẫu……” Thích Thốn Tâm ấp úng kêu một tiếng.
“Được rồi, trời nóng, con trở về đi.” Thích thị đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài đình.
“Cô mẫu!”
Thích Thốn Tâm lại bỗng nhiên gọi nàng lại .
Thích thị chỉ nghe thấy thanh âm thanh thúy của nàng truyền đến: “Con đã có người muốn thành thân rồi.”
“Con nói cái gì?”
Thích thị suýt nữa cho rằng chính mình nghe lầm, nàng xoay người, nhìn Thích Thốn Tâm đứng ở chỗ đó, nàng bước trở lại, hạ giọng, “Thích Thốn Tâm, ta không nghe lầm đi?”
Thích Thốn Tâm không nói, nàng thấp thỏm thật sự, không dám nhìn vào mắt cô mẫu.
Thích thị nheo lại đôi mắt đánh giá dáng vẻ nàng, “Con thật không phải lừa ta? Vậy con nói đi, người con nhìn trúng là ai? Người ở đâu? Tên là gì?”
Nàng đặt ra một loạt câu hỏi, làm Thích Thốn Tâm càng hoảng loạn, nàng ấp úng trong chốc lát cũng chưa nói được cái tên nào, cuối cùng chỉ ném xuống một câu, “Con còn chưa có hỏi qua hắn, con không thể nói!”
Dứt lời, nàng xoay người xách váy liền chạy đi.
Thích thị ở phía sau cười nhẹ, “Biết ngay nha đầu này là trách ta.”
Thích Thốn Tâm không nghe thấy lời Thích thị nói, nàng chỉ lo chạy, một đường chạy về Nguyệt Kiều viện, mở cánh cửa gỗ hoang cũ kỹ, chạy vào sân.
Thiếu niên dựa dựa trên lan can, trong tay cầm một quyển sách, đây là quyển du ký Thích Thốn Tâm mua cho hắn hôm qua, hắn tuỳ ý lật xem, nghe được tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu nhìn.
Tiểu cô nương đứng dưới ánh mặt trời, bởi vì chạy quá nhanh, gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên, đến khi nàng thở phì phò chạy lên hành lang gỗ, nốt ruồi son ở mi tâm càng thêm đỏ thắm.
“Tạ Miểu.”
Nàng tay đỡ đầu gối, khom lưng thở dốc, bỗng nhiên gọi cả tên lẫn họ gọi hắn.
Lông mi thiếu niên khẽ nhúc nhích, có chút kinh ngạc.
“Cái này cho ngươi ăn.”
Nàng đem đường hồ lô trong suốt giống như hổ phách đưa tới trước mặt hắn.
Do đi một lúc lâu, lớp vỏ bọc đường bên ngoài bị chiếu đến tan chảy, Tạ Miểu liếc mắt một cái, mới cầm lấy, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
“Hôm nay ta đi xem Liễu công tử.”
Nàng đỡ eo đứng thẳng người.
“Ta biết.”
Hắn cầm đường hồ lô, chậm chạp không ăn.
“Chính là hắn lớn lên cũng không đẹp, vóc người cũng không tính cao, còn đem tiểu hài tử đánh đến phải vào y quán, còn chỉ nghe lời nương hắn nói.”
Nàng nói.
“Ừm.”
Hắn lên tiếng, chờ nàng nói tiếp.
“Ngươi nói ngươi không có nhà, vậy ngươi có tính toán gì khác không?” Nàng bỗng nhiên đổi đề tài.
Tạ Miểu hơi khựng lại, một đôi con ngươi thanh triệt nhìn phía nàng, “Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”
Thích Thốn Tâm vội vàng lắc đầu, “Không đúng không đúng.”
Nàng có chút do dự, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, gương mặt càng đỏ thêm, một hồi lâu mới lấy hết can đảm nói, “Ta là nói nếu…nếu ngươi không có tính toán khác, nếu ngươi nguyện ý, có thể cùng ta thành thân không?”
“Cô mẫu đối với ta rất tốt, nàng luôn muốn ta có thể thành thân sớm chút, chính là ta không nghĩ muốn cùng người xa lạ khác thành thân, mặc dù hôm nay hôn sự với Liễu công tử thất bại, ngày mai cũng không biết còn ai nữa,” nàng nói ra những lời này cũng thật ngượng ngùng, nhưng giờ phút này nàng không có đường lui nữa, “Ngươi không cần suy xét khác, không cần nghĩ đến việc ta cứu ngươi, ta biết thành thân là việc rất quan trọng đối với một cô nương, đối với nam tử hẳn là cũng không kém, cho nên ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi nếu cảm thấy ta không tốt, vậy cũng không cần đồng ý với ta.”
Nàng nói thực chân thành, cũng không hy vọng hắn bởi vì nàng cứu hắn mà gây khó dễ.
Nhưng nàng đợi một lát, cũng không thấy hắn trả lời.
Xung quanh thực an tĩnh, nàng có chút ảo não, “Ngươi coi như ta không……”
“Nếu ngươi gả cho Liễu công tử, ngươi sẽ chết sao?”
Hắn bỗng nhiên chặn lời nàng.
“Hả?”
Thích Thốn Tâm không rõ tại sao hắn đột nhiên hỏi cái này, nhưng nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhớ tới từ miệng lão bản nương kia lộ ra ghét bỏ, nhớ tới việc Liễu Hi Văn đánh hài tử đến mức phải vào y quán, còn có bộ dáng yếu đuối kia…… Nàng không khỏi trịnh trọng gật gật đầu, “Khả năng sẽ chết.”
Khả năng sẽ nghẹn khuất đến chết.
Nàng lại nghe được hắn nhẹ giọng hỏi, “Ngươi cảm thấy cùng ta ở bên nhau, ngươi sẽ không phải chết sao?”
Thích Thốn Tâm lắc đầu.
Hắn không có người nhà, đương nhiên cũng không có khả năng bị gia sự phiền nhiễu.
Nhưng Tạ Miểu rũ mắt nhìn nàng, một đôi mắt cong cong xinh đẹp ẩn giấu vài phần ý vị sâu xa.
Hắn thanh âm thực nhẹ, cơ hồ muốn ẩn vào làn gió:
“Vậy được thôi.”